An Nhu ngừng thở, lần này cô không nói gì nữa mà ngoan ngoãn giơ tay tắt điện. Tầm nhìn bắt đầu tối sầm lại khiến cô không thể nhìn thấy gì nữa.
Một tay cô còn đang ôm cổ Trần Bạch Phồn, ôm không chặt lắm, chẳng khác gì cào ngứa cả.
Trần Bạch Phồn đặt An Nhu lên giường, sau đó anh lập tức áp lên trên người cô, hơi thở ấm áp chạm vào xương quai xanh của An Nhu khiến cô run lên nhè nhẹ.
Cả người An Nhu mềm như bông, người cô vẫn còn âm ẩm, mùi hương sau khi tắm gội rất đậm, dường như chúng đang giãn nở vô hạn trong bóng đêm, thấm vào hơi thở của anh.
Dần dần, khi đã thích ứng được với bóng tối và dưới ánh trăng rọi qua kẽ hở bức màn, Trần Bạch Phồn cuối cùng cũng đã nhìn được An Nhu một cách rõ ràng.
Gương mặt cô ửng đỏ nhàn nhạt, trong đôi mắt là ánh nước lộng lẫy. Cô mặc áo ba lỗ và quần đùi để lộ ra cánh tay và đôi chân trắng nõn, hơi thở của cô dồn dập khiến ngực phập phồng.
Trần Bạch Phồn nâng gáy cô lên, anh cúi đầu hôn môi cô, cuốn lưỡi cô ra phía ngoài. Trong miệng cô là mùi bạc hà của kem đánh răng, lành lạnh, nhưng lại bị hành động của anh làm cho cả người nóng bừng lên.
Nụ hôn của anh dần dần dịch xuống phía dưới, anh khẽ cắn thịt mềm trên cổ cô, dừng lại một chút, chưa thỏa mãn mà mút vào thật mạnh, tới tận khi hôn ra dấu mới dừng lại.
An Nhu khẽ nức nở, cô đẩy đầu anh ra, giọng nói vừa mềm vừa ngọt: “Anh là cún chắc? Sao lại cắn em.”
Hầu kết của Trần Bạch Phồn rung rung, con ngươi sâu thẳm của anh nhìn cô chằm chằm, giọng anh khàn, cả người đượm mùi hương làm say lòng người.
“Anh là chồng em.” Ngón tay anh thon dài, âm ấm, anh chậm rãi cuộn áo cô lên, vuốt ve chỗ vòng eo non mịn, “Hôm nay để anh chăm sóc em nhé.”
An Nhu cảm giác ngón tay anh đang mò về phía trước bèn hít một hơi thật sâu, mắt cô lóng lánh nước như sắp khóc đến nơi, cô nức nở nói, gãi gãi lưng anh, lẩm bẩm: “Anh cởi ra đi… Đừng cuộn lên như thế, khó chịu…”
Ngón tay của Trần Bạch Phồn cứng lại, anh giật giật áo ngực của cô nhưng mãi không cởi ra được, anh ngẩng đầu lên, trông có vẻ hơi đáng thương. Trần Bạch Phồn duỗi tay ôm cô dậy, để An Nhu ngồi vào đùi mình.
Trần Bạch Phồn cúi đầu hôn vành tai cô, anh hơi cắn về phía xương tai, giọng anh hàm hồ, vừa trầm vừa khàn: “Nhu Nhu dạy anh đi…”
An Nhu ngửa đầu, vẫn chưa nghe rõ điều anh nói.
“Nhu Nhu dạy anh, anh không cởi được…”
Cuối cùng cô cũng hiểu lời anh nói bèn ôm cổ Trần Bạch Phồn, vùi mặt vào cổ anh. Mặt cô nóng lên, thẹn quá hóa giận bèn nói: “Sao cái này anh cũng không biết vậy hả?”
Anh cũng tủi thân lắm chứ: “Anh đã thử bao giờ đâu.”
“Anh dùng hai tay chứ sao…” Cô rầu rĩ nói.
Trần Bạch Phồn làm theo lời cô thì lập tức cởi ra được, anh thở phì phò, lấy ba con sói ra từ trong ngăn tủ, dùng miếng cắn nó ra.
An Nhu mơ mơ màng màng hỏi: “Anh mua từ bao giờ vậy…”
“Từ lúc dọn vào đây.” Trần Bạch Phồn áp mình vào nơi mềm mại của An Nhu, môi anh dán nơi eo cô, giọng nói khàn khàn thấp thoáng tiếng thở nặng nề, “Em đoán anh nhịn bao lâu rồi?”
Đêm ngày một sâu, ngoài cửa sổ là thinh không điểm xuyết đầy sao, gió lạnh cuồn cuộn, vừa lạnh lẽo vừa cô tịch.
Mà trong phòng cũng chỉ một sắc đen, lại ấm áp và kiều diễm cùng cực.
Đó là thế giới thuộc về họ.
*
Hôm sau, lúc An Nhu tỉnh lại thì mặt trời đã treo trên cao.
Cô xoa xoa mắt, khi ngồi dậy thì thấy cả người đều nhức mỏi. Cô trợn tròn mắt mới phát hiện đang ở phòng mình, quần áo cũng đã thay mới.
Hình như đêm qua anh ôm cô đi tắm rửa thì phải.
An Nhu khó chịu nhíu mày, cô vào phòng tắm rửa mặt rồi mới ngồi vào bàn ăn giải quyết cháo trong hộp giữ nhiệt xong mới về lại phòng.
Cô tìm điện thoại của mình trên giường, nhưng phải mất một lúc lâu mới nhận ra mình để nó bên tủ.
Màn hình vừa sáng đã thấy tin nhắn của Trần Bạch Phồn, anh dặn cô tỉnh dậy thì nhớ đi ăn cháo, còn hỏi cô có muốn ăn gì khác không.
An Nhu đang khó chịu nên nổi cáu với anh: Phiền quá, anh đừng có nói chuyện với em.
Trần Bạch Phồn nhàn như thể không có việc gì, anh lập tức trả lời: Sao thế?
Trần Bạch Phồn: Em không hài lòng với biểu hiện hôm qua của anh
Trần Bạch Phồn: Hay là cướp trinh tiết của anh xong bèn
Trần Bạch Phồn: Bèn
Trần Bạch Phồn: Bèn TUT
An Nhu: “…”
Cô ném điện thoại sang một bêm rồi ôm chăn, cuộn mình lại. Khóe miệng hơi hơi cong lên, cô lại cầm điện thoại về.
Đồ ngốc. An Nhu thầm nghĩ.
Sau đó cô ngoan ngoãn trả lời: Em ăn xong cháo rồi, không cần thứ khác đâu.
Hai người hàn huyên vài câu thì Trần Bạch Phồn lại bắt đầu bận.
An Nhu mở Weibo kia ra nhìn mới phát hiện bài post đăng ảnh chụp của chủ Weibo kia đã bị xóa, mà Weibo của @ Văn Văn Văn Văn mỗi ngày đều nhiều chuyện cũng không tìm thấy đâu nữa.
An Nhu đọc trong khu bình luận thì tìm được Weibo của người ta đã thành một chuỗi số vô nghĩa, lượt follow cũng biến mất tăm.
Không biết cô gái kia nghĩ gì.
Nhưng chắc chắn An Nhu vẫn sẽ kiện cô ta, tuy rằng cô ta còn nhỏ, dường như mới vừa đủ tuổi thành niên nhưng cũng đã đủ năng lực phân biệt thị phi rồi, phải tự gánh vác hậu quả những gì mà mình đã gây ra.
An Nhu nằm thêm lát nữa bèn đứng dậy vào thư phòng, cô mở máy tính ra bắt đầu vẽ tranh.
*
An Nhu cứ thế ở nhà ba ngày, đến tận khi Trần Bạch Phồn tỏ rõ cho cô biết mình ăn cơm trưa một mình thảm ra sao mới từ từ trang điểm ra ngoài.
Trời tối rất nhanh, mới 5 giờ rưỡi nhưng xung quanh đã tối sầm lại.
Lúc đến gần phòng khám, An Nhu nhìn mới thấy xung quanh phòng khám không còn nhiều người như trước nữa, chỉ có một cô bé mặc áo khoác và quần jeans đứng ngoài cửa, vừa ôm sách vừa nghịch điện thoại.
An Nhu thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía trước.
Cô bé đó thấy cô thì sáng mắt, hoảng loạn bước tới trước mặt cô, gọi nhỏ: “Là Nhu Chỉ ạ?”
Nghe thấy tên của mình trong thế giới ảo thì An Nhu cảm thấy không tốt chút nào. Cô đột nhiên nhớ tới những bình luận đó bèn cảnh giác lùi lại phía sau.
Cô bé đó vẫy tay, lúng túng giải thích: “Em không có ý gì đâu ạ, em chỉ muốn xin chữ ký thôi…” Cô bé mở cuốn sách ra, đưa cho An Nhu nhìn.
Là tập tranh hai năm trước của cô, được giữ gìn rất cẩn thận, thậm chỉ còn không có lấy một nếp gấp.
“Không tiện thì thôi ạ, sau này em cũng sẽ không tới đây nữa, em chỉ muốn giãi bày với chị chút thôi.” Cô bé đó đỏ mặt, phấn khởi nói, “Thật sự rất thích chị, mong là chị không bị tổn thương bởi những lời trên mạng.”
An Nhu nhìn cô bé đó chằm chằm, cô mím chặt môi, không nói gì, cũng không nhận lấy tập tranh trên tay cô bé.
Cô bé đó cũng không để ý mà chỉ cười rồi vẫy tay với cô: “Em không quấy rầy chị nữa.”
An Nhu đột nhiên cầm lấy tập tranh, cô hỏi nhỏ: “Em có bút không?”
Cô bé đó sửng sốt rồi luống cuống lấy một chiếc bút trong túi ra đưa cho cô.
An Nhu nhanh chóng ký tên, cô đưa tập tranh cho cô bé đó và khẽ khàng nói một tiếng cảm ơn.
Đột nhiên cô cảm thấy để mọi người biết về cuộc sống thực của mình thật ra cũng không phải là chuyện kinh khủng gì cho lắm. Những lời ác ý đó, với An Nhu mà nói, so với thiện ý thì chẳng đáng nói tới.
Hiển nhiên cô bé đó vẫn chưa hiểu tại sao cô lại nói cảm ơn, nhưng An Nhu cũng không nói thêm gì mà chỉ vẫy vẫy tay với cô bé đó xong bèn vào phòng khám.
An Nhu ngồi trên sô pha, bật điện thoại lên, đúng lúc thấy tin nhắn qua QQ của biên tập: An An, có NXB muốn mua bản quyền để xuất bản “Anh chàng dịu dàng.”
Cô còn chưa đáp lại đã thấy một người bước tới trước mặt mình.
An Nhu ngước mắt lên, cô cong môi nhìn Trần Bạch Phồn rồi lại cúi đầu, đáp lại: Được thôi.
Trần Bạch Phồn bị cô lờ đi thì cảm thấy rất hụt hẫng: “Em nói chuyện phiếm với ai thế?”
Tâm trạng An Nhu đang rất tốt: “Biên tập.”
Trần Bạch Phồn không hỏi tiếp nữa, anh kéo cô lên, sờ sờ bàn tay lành lạnh của cô rồi bất mãn nói: “Lại mặc không đủ ấm rồi.”
Tâm trạng của An Nhu vẫn rất tốt: “Không sao, trời không lạnh mà.”
Lúc hai người bước ra khỏi cửa, Trần Bạch Phồn cô độc ba ngày cuối cùng cũng bùng nổ.
“Hôm nay em không tới gặp anh.”
“Anh lại phải ăn cơm trưa một mình.”
“Sao em lại không tới gặp anh?”
“Có phải em hết yêu anh rồi không?????”
An Nhu: “…”