An Nhu sửng sốt, cô nhìn ra ngoài cửa theo hướng Trần Bạch Phồn chỉ, sau khi hiểu ra những lời anh nói thì đỏ bừng mặt.
An Nhu giãy giụa rồi nhảy xuống đất, cô kéo tay anh, cao giọng nói: “Anh mau đi làm đi! Ngay!”
Trần Bạch Phồn không chỉ không nhúc nhích mà còn dính lại gần cô, nhướng mày nói: “Sao em phải gấp thế.”
Cô không nói lời nào, tỏ ra phát bực với cái kiểu này của anh.
Trần Bạch Phồn vui vẻ đứng dậy
“Được thôi.”
“… Cái gì được cơ?”
“Sau này lúc anh đến phòng khám sẽ nhớ quay đầu lại chào em.”
An Nhu im lặng lôi anh ra phòng khách, cầm áo khoác từ sô pha lên nhét vào tay Trần Bạch Phồn, sau đấy đẩy thẳng anh ra cửa, cô lạnh lùng nói: “Tạm biệt.”
Trần Bạch Phồn sờ sờ mũi, anh đứng lặng trước cửa hai giây rồi mới quay vào thang máy.
*
An Nhu vừa vào phòng vệ sinh bèn ngồi xổm xuống, cô lẩm bẩm: “Phiền quá đi.”
… Nhưng mà thực sự không kiềm nổi á.
Anh chỉ cần nói vài ba câu thôi là đã ghẹo cô đỏ bừng mặt luôn rồi, cứ như một cô nàng ngây thơ vậy.
Cô ngốc quá đi, cũng không biết phải đáp trả anh thế nào nữa. Những lúc thế này thì nên làm gì nhỉ.
An Nhu nghĩ vậy thì đột nhiên lắc đầu.
Anh sắp muộn làm rồi, cô làm thế không sai mà.
An Nhu về thư phòng lấy điện thoại rồi vào phòng chuẩn bị ngủ một lát mới tiếp tục viết đại cương. Cô đến chỗ bệ cửa kéo màn lên thì thấy Trần Bạch Phồn đang đứng ở cửa phòng khám.
Anh mặt chiếc áo khoác đậm màu hơi mỏng, đang cúi đầu nhìn điện thoại, mãi vẫn chưa bước vào phòng khám.
An Nhu khó hiểu nhìn anh, anh đang làm cái gì thế nhỉ?
Cô bật điện thoại lên, đúng lúc thấy tin nhắn Trần Bạch Phồn gửi tới vài phút trước.
【 Nhìn đủ rồi thì nhớ nói nhé.】
【 Để anh còn vào phòng khám.】
An Nhu: “…”
Cô lập tức đáp: Giờ anh vào luôn đi cho em.
An Nhu đứng xa vậy nên cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng chẳng mấy chốc điện thoại trên tay cô đã lại rung lên.
An Nhu cúi đầu đọc tin nhắn ——
【 Sao nãy em không trả lời anh? 】
Lúc An Nhu đang định trả lời thì lại có một tin nhắn gửi tới.
【 Cố nhìn anh hả? 】
An Nhu:…
*
Sau đó, An Nhu phải thức mấy đêm mới hoàn thành nổi đại cương, không những thế cô còn sửa lại những thoại lần trước chi tiết hơn mới gửi file cho biên tập.
Chẳng mấy chốc cô đã nhận được hợp đồng mà biên tập gửi tới. An Nhu chỉ chọn kí hợp đồng tác phẩm này thôi, bởi vì cô cũng không chắc mình có tiếp tục vẽ truyện tranh hay không nữa.
Cô nhìn kỹ nội dung trên hợp đồng rồi mới nghiêm túc điền thông tin lên. Xác nhận không có nhầm lẫn gì thì mới save lại, copy file vào USB rồi ra ngoài.
Giờ đang là 5 giờ chiều, khi màn đêm đen buông xuống cũng là khi nhiệt độ hạ thấp. Thời tiết mấy ngày nay không tốt lắm, mây đen bao phủ cả bầu trời trông rất âm u, gió vụt qua đầy hơi lạnh.
An Nhu tìm một tiệm in gần đó, in hợp đồng ra rồi thanh toán tiền, tiện tay cầm bút ký tên mình lên. Sau đó cô vừa lật hợp đồng vừa bước ra ngoài.
Không nhìn đường nên An Nhu bất cẩn va vào một người đang đi vào tiệm in, tập tài liệu trong tay cô rơi hết xuống đất. Số giấy tờ cũng không ít, bởi vì hợp đồng chia làm mấy phần, đã thế còn là hai bản
An Nhu phải ký tên cả hai bản gửi qua đó, bên kia đóng dấu rồi sẽ trả cô một bản. Cô vội vàng xin lỗi rồi ngồi xổm xuống nhặt từng tờ lên.
Người đàn ông bị cô đụng phải cũng ngồi xổm xuống nhặt giúp cô. An Nhu thấy hành động của anh ta thì lập tức nói: “Cảm ơn.”
Người đàn ông đó cầm chặt lấy mấy tờ giấy làm An Nhu phải ngẩng đầu lên, bèn thấy người đó cười với cô, lười biếng nói: “Đừng khách sáo.”
Sau đó bèn buông tay ra.
An Nhu hơi liếc thì thấy dòng “Hợp đồng kí bản quyền truyện tranh “Anh chàng dịu dàng”” với bút danh được cô ghi rất rõ ràng, phía dưới còn có cả tên thật mà cô ký.
An Nhu sắp xếp lại tài liệu rồi ôm chúng vào ngực, tiếp tục bước ra ngoài. Lâm Vi bước theo cô, tò mò hỏi: “Em vẽ truyện tranh à?”
An Nhu dừng bước, cô quay ngoắt lại: “Anh thấy à?”
Thấy cô có vẻ cảnh giác thì Lâm Vi chỉ cười: “Không, chỉ thấy hai chữ truyện tranh thôi.”
An Nhu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu chào anh ta.
Lâm Vi thấy cô rời đi thì đột nhiên cúi đầu xuống lấy điện thoại ra, sau đó hứng thú gõ mấy chữ ở ghi chú.
—— Nhĩ Đông An An, anh chàng dịu dàng.
*
An Nhu chọn một chỗ chuyển phát nhanh để chuyển hợp đồng đi. Vốn là cô định về nhà nhưng đột nhiên lại tớ tới chuyện hình như vài ngày rồi mình chưa ăn trưa với Trần Bạch Phồn thì phải. Mấy ngày nay anh cũng không nói gì cả mà chỉ chịu thương chịu khó làm cơm tối cho cô.
An Nhu thấy hơi áy náy bèn nhắn tin cho anh
【 Em đi tìm anh nha, sau đó mình cùng về nhà nhé.】
Trần Bạch Phồn trả lời tin nhắn rất nhanh
【 Em đang ở ngoài à? 】
【Vậy em đến đây đi, anh chỉ còn một người bệnh thôi, chút nữa là được tan tầm rồi 】
An Nhu gửi cho anh một từ vâng, cô băng qua đường rồi vào phòng khám.
Lúc này cũng chẳng còn mấy người đi khám nha sĩ nữa, đang là giờ hành chính nên càng ít người hơn. Chỉ có một y tá đứng trước quầy, An Nhu thường đến đây tìm Trần Bạch Phồn nên hai người cũng coi như quen biết nhau.
An Nhu chào cô ấy xong bèn ngồi vào một bên sô pha. Chẳng mấy chốc đã có một cô gái bước ra khỏi phòng khám, An Nhu ngước mắt lên nhìn, là phòng mà Trần Bạch Phồn hay xài.
Nhưng anh vẫn còn điều trị bên trong nên có lẽ đây chỉ là bạn của bệnh nhân thôi.
Cô gái ấy đến ngồi cạnh cô, bắt đầu nghịch điện thoại. An Nhu đang chán chết, thấy một cô gái xinh xắn thế ngồi cạnh thì không kìm được mà nhìn thêm vài lần.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nên cô ấy bỗng dưng ngoảnh đầu lại nhìn An Nhu. Có thể là đang vui nên cô ấy cong cong mắt trông rất dễ gần. Cô gái chớp mắt, do dự hỏi cô: “Chị có việc gì cần ạ?”
An Nhu lập tức không nhìn nữa, chợt cảm thấy hơi ngại, cô chống tay lên má một cách lười biếng. An Nhu cảm thấy nếu lờ cô ấy đi thì không tốt lắm bèn thuận miệng hỏi: “Răng của bạn em bị sao thế?”
Cô bé đó thành thật đáp: “Răng khôn bị nhiễm trùng ạ.”
“Ồ.” An Nhu lẩm bẩm, “Vậy thì nhanh thôi.”
Răng khôn bị nhiễm trùng thì không nhổ được nên chắc cũng chẳng mất nhiều thời gian đâu. Thấy cô gái đó còn đang nhìn mình thì An Nhu hơi liếm môi, cô nói thêm: “Người trong đó là bạn trai chị ——”
“Chị đang đợi anh ấy.”
Cô gái đó cười cười: “Bạn trai chị dịu dàng thật đấy.”
An Nhu gật gật đầu, cảm ơn theo lễ phép. Hễ cứ nhắc tới hai chữ “dịu dàng” là cô đã nhớ tới cái ấn tượng sai trái của mình với Trần Bạch Phồn lần đầu mới gặp rồi, thế là lại nhịn không được mà cười lạnh.
Chẳng mấy chốc bạn của cô gái đó cũng đã bước ra ngoài. An Nhu lập tức đứng dậy bước vào phòng khám đến bên Trần Bạch Phồn. Cô nhìn anh dọn dẹp đồ cẩn thận rồi cởi găng tay ra, sau đó duỗi tay xoa xoa cổ, vẻ mặt trông hơi mệt mỏi.
An Nhu nhịn không được bèn chạm vào cổ anh, cô hỏi: “Cổ anh không thoải mái hả?”
Trần Bạch Phồn sụp mí mắt nhìn cô, anh thuận miệng nói: “Không có gì.”
An Nhu cau mày, cô lặp lại: “Cổ anh không thoải mái hả?”
Trần Bạch Phồn nghe vậy thì hơi khom lưng nhìn thẳng cô. An Nhu bị nhìn vậy thì có chút bối rối. Cô nhắm mắt lại, ỉu xìu hỏi: “Anh làm gì thế?”
Trần Bạch Phồn nâng cằm cô lên, giọng anh hơi khàn khàn: ‘Nhìn anh.”
An Nhu đành phải nhìn anh.
“Sao thế?”
Anh không nói gì mà chỉ cởi áo blouse ra, thay áo khoác của mình vào, trông có vẻ rất buồn bã. An Nhu lập tức lại có cảm giác mình vừa làm anh buồn bèn thấp thỏm hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Trần Bạch Phồn im lặng dẫn cô ra ngoài.
Hai người chào y tá đang đứng trực rồi ra khỏi phòng khám, An Nhu bị anh kéo về phía siêu thị: “Hôm nay anh định nấu cơm hả? Không thì mình đi ăn ngoài đi, em mới nộp bản thảo, để em mời.”
“Rồi.” Sau đó anh thở dài.
An Nhu: “… Anh thở dài chi?”
Trần Bạch Phồn dừng bước, anh ngoảnh đầu nhìn cô: “Hôm nay đồng nghiệp đều bảo anh trông rất tiều tụy.”
An Nhu ngớ người nhìn chằm chằm anh một lát, cô có vẻ hơi buồn bực: “Em thấy anh vẫn có sức sống lắm mà.”
Trần Bạch Phồn không cảm xúc quay đầu lại, bước tiếp, “Vì trưa em không đến tìm anh.”
“…” An Nhu cảm thấy cô cần phải biện giải cho bản thân một chút mới được, “Đó là do em phải phác họa mà. Mai! Mai nhất định em sẽ tới tìm anh.”
Trần Bạch Phồn nghe vậy thì tươi tỉnh hẳn, anh sờ tay An Nhu: “Có phải mấy ngày nay em đều thức đêm không?”
“Ừm, chỉ ngủ muộn chút thôi.”
“Em muốn ăn gì?” Trần Bạch Phồn vừa nói xong đã cau mày, “Sao anh thấy em gầy hơn nhỉ?”
An Nhu nghe vậy thì tò mò nhìn anh: “Sao anh lại biết vậy?”
Đúng là hai ngày nay cô sụt mất nửa cân.
Trần Bạch Phồn hơi cong môi: “Cảm thấy thịt trên tay em ít đi hẳn.”
“…”
“Nhưng cũng có thể là lâu rồi anh không nắm tay em.” Anh bổ sung.
“Hôm qua mới…”
“Ồ, anh còn tưởng một năm rồi chứ.”
“…”
Trần Bạch Phồn dẫn cô vào một nhà hàng Tứ Xuyên có đồ cay, hai người ngồi ở một góc. Anh không ngồi đối diện An Nhu mà ngồi cạnh tựa đầu lên vai cô.
An Nhu nhìn menu, cô đẩy đầu anh ra: “Gọi món thôi.”
“Anh đang khó chịu ở cổ đây này.” Trần Bạch Phồn đặt tay cô lên cổ mình, “Cúi đầu mãi, cổ anh thật là tê quá đi.”
An Nhu thuận tay xoa xoa, cô do dự hỏi: “Đợi chút nữa đi mua ít dầu về bôi nhé?”
Trần Bạch Phồn vẫn không nhúc nhích, anh thong thả nói: “Em xoa cho anh là được rồi.”
An Nhu xoa thêm chút nữa rồi lại nhìn về phía thực đơn: “Hôm nay em thấy một cô gái rất xinh ở phòng khám của anh.”
Trần Bạch Phồn rất biết điều: “Em nói là An Nhu hả?”
An Nhu liếc anh, cô thuận miệng hỏi: “Ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp à?”
“Chưa thấy ai xinh hơn An Nhu cả.”
“…” An Nhu im lặng, cô cúi đầu, môi hơi hơi nhếch lên.
Cô đưa menu cho phục vụ rồi đẩy đẩy đầu của Trần Bạch Phồn: “Anh dậy mau.”
Trần Bạch Phồn vẫn không nhúc nhích.
An Nhu cũng không nói gì nữa, cô vừa nhìn điện thoại vừa nói với anh: “Em nghe thấy cô gái ấy gọi điện thoại cho bạn trai, cảm giác như cả hai đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt thì phải, cả hai còn gọi nhau bằng từ láy nữa.”
Trần Bạch Phồn vốn đang dính lấy An Nhu nghe thế thì ngồi thẳng lên, anh bình tĩnh nói: “Hóa ra chúng ta không có thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt à.”
An Nhu: “…”