Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn

Chương 12: Anh mua cho em này




Trong lúc An Nhu còn đang ngớ người ra vì hành động của anh thì Trần Bạch Phồn đã rút tay về, anh nhìn ra chỗ khác, trông có vẻ hơi bối rối.

Cô lúng ta lúng túng cúi đầu bỏ điện thoại vào túi xách, mặt bắt đầu nóng bừng lên.

Sau đó An Nhu giả bộ bình tĩnh giơ tay sờ sờ đầu, dường như còn có thể cảm nhận hơi ấm từ đầu ngón tay của anh ở nơi đó nữa.

Hai người sóng vai về khu chung cư, đúng lúc đến chỗ ngoặt thì gặp người quen của Trần Bạch Phồn. Một người đàn ông nhìn thấy anh thì “À há” một tiếng rồi đi tới quàng cổ Trần Bạch Phồn, gọi anh: “Anh Phồn à.”

Trần Bạch Phồn hất tay anh ta ra, bình thản hỏi: “Hai người đi đâu đấy.”

“Uống rượu chứ còn gì nữa, anh đi chung không?”

“Muộn rồi còn uống rượu gì nữa.”

“… Rượu không uống tối thì bao giờ uống?”

Một người đàn ông khác nhìn thấy An Nhu thì ghẹo: “Cẩu độc thân vạn năm cuối cùng cũng thoát kiếp FA rồi hả?”

An Nhu vốn đang đứng yên lặng bên cạnh anh nghe thế thì sửng sốt.

Cẩu độc thân vạn năm?

Ý là anh chưa từng yêu đương hả…

An Nhu liếc Trần Bạch Phồn, đúng lúc anh cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm phải nhau.

Sau đó Trần Bạch Phồn đứng đắn nói: “Đừng nói bậy.”

*

Trên đường về, Trần Bạch Phồn hắng giọng: “Hai tên kia nói chuyện không đàng hoàng ấy mà.”

An Nhu nghiêng đầu nhìn anh rồi khẽ gật đầu.

Hai người đi đến gần khu chung cư, đúng lúc đi ngang qua một cửa hàng bánh kem. Trần Bạch Phồn liếc qua, như nhớ tới điều gì thì đứng khựng lại. An Nhu không chú ý tới anh nên vẫn cúi đầu đi về phía trước.

Trần Bạch Phồn đứng đằng sau gọi cô lại: “An Nhu.”

Nghe tiếng của Trần Bạch Phồn thì An Nhu quay đầu lại, cô khó hiểu nhìn anh.

“Em đứng đây chờ anh chút.” Nói xong anh bèn bước vào cửa hàng bánh kem.

An Nhu nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, cô ừ một tiếng rồi lấy điện thoại từ trong túi xách ra xem. Cô mở weibo ra rồi vào clone, nhìn account Weibo cô độc của mình thì bỗng nhiên lại thở dài.

Đừng nói bậy đừng nói bậy đừng nói bậy… Ôi.

Lúc cô ngẩng đầu lên thì cũng là lúc Trần Bạch Phồn bước ra khỏi tiệm, trên tay anh lúc này có thêm một hộp bánh kem. An Nhu cũng chủ động bước tới chỗ anh, cô nhìn đồ trên tay anh: “Sinh nhật anh hả?”

“Không phải.”

An Nhu không hỏi gì nữa.

*

Lúc ra khỏi thang máy, An Nhu chào tạm biệt Trần Bạch Phồn. Cô chưa kịp lấy chìa khóa ra thì Trần Bạch Phồn lại từ từ nói: “Em chờ đã.”

Anh tiến lên hai bước về phía trước, đưa hộp bánh kem cho cô: “Anh mua cho em này.”

Không biết lúc nãy cô nàng nói no rồi là thật hay giả nữa.

An Nhu ngơ ngác nhận đồ, cô ôm một chiếc hộp bánh kem rất lớn vào lòng trông ngốc kinh khủng. Trần Bạch Phồn cúi đầu cười, anh gõ gõ lên hộp bánh kem: “Em về đi.”

Bởi vì hành động của anh mà tâm trạng của An Nhu tốt hơn nhiều, cô cong cong môi: “Trần…”

Cô mới nói ra một chữ đã ngừng lại.

Phải gọi anh là gì đây…

Bác sĩ Trần? Trần Bạch Phồn?

Tạm thời không nghĩ ra nên An Nhu bối rối nhìn sang chỗ khác, cô nói nhỏ: “Cảm ơn.”

Trần Bạch Phồn hơi hơi nhướng mày, giọng anh rất trong trẻo: “An Nhu, em lại quên rồi hả?”

Anh đùa: “Anh tên là Trần Bạch Phồn.”

*

Trần Bạch Phồn nhìn cô vào trong mới quay người vào nhà, anh vừa mở cửa ra đã thấy Hà Tín Gia đứng ở chỗ huyền quan, Trần Bạch Phồn cau mày: “Em làm gì đấy?”

Hà Tín Gia nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt cậu rất kì dị: “Em thấy rồi nhé.”

“Thấy gì.”

“Anh đang tán gái à?”

Trần Bạch Phồn không để ý cậu mà đổi giày rồi vào phòng.

Hà Tín Gia đột nhiên nhớ tới cơm chiều của mình bèn hỏi: “Anh, em bảo anh mang cơm rang về cho em mà? Cơm đâu?”

“Quên rồi.”

“Ờ, anh chỉ nhớ mua bánh kem cho người khác thôi.”

“…”

“Nhà đối diện hả?”

“…”

*

An Nhu bỏ bánh kem vào tủ lạnh rồi vào phòng tắm tháo trang sức và tắm rửa. Sau đó cô rót một ly sữa rồi ra phòng khách ngồi vào sô pha bật TV lên. Đột nhiên lại nhớ tới bánh kem trong phòng bếp bèn lấy ra cắt một khối nhỏ.

Trần Bạch Phồn mua một chiếc bánh kem matcha to thế này, cô ăn hai ngày cũng không hết được…

An Nhu nghĩ ngợi một lát rồi chủ động hỏi Trần Bạch Phồn qua WeChat: Anh ăn bánh kem không?

An Nhu: Một mình em ăn không hết được, nếu không thì lãng phí lắm.

Cô đợi vài phút cũng không nhận được câu trả lời. An Nhu bưng bánh kem ngồi lại sô pha, cầm điều khiển TV bắt đầu đổi kênh, đến khi chuyển tới một bộ anime thì cô đột nhiên phát hiện dạo này hình như dành quá nhiều thời gian cho bộ truyện tranh kia thì phải, hình như đã nửa tháng rồi cô không vẽ thêm bản thảo nào nữa.

Nghĩ thế, An Nhu dứt khoát mở Weibo ra nhìn thoáng qua, cô tùy tay trượt xuống rồi chọn bừa một tin trong đống tin nhắn chưa đọc.

@ Vu Cốc Cốc: Chào Nhu Giấy, tôi là Cốc Cốc, biên tập của “Hòa Vân”. Tôi rất thích phong cách vẽ của cô nên muốn nói một chút về việc hợp tác, cô có thể cho tôi phương thức liên lạc không?

An Nhu nhìn thoáng qua Weibo của cô ấy.

“Hòa Vân” à, hình như cũng không đến nỗi nào.

Cô cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp gửi dãy số QQ cho Vu Cốc Cốc, sau đó An Nhu không tiếp tục đọc tin nhắn nữa. Cô ra khỏi Weibo rồi mở QQ ra nhìn nhìn, sau đấy cầm điều khiển từ xa chuyển kênh xem một tiết mục show gì đó, lúc TV phát quảng cáo thì biên tập viên cũng gửi lời mời kết bạn tới.

An Nhu lười biếng bấm chấp nhận.

Vu Cốc Cốc: Xin chào, tôi là Cốc Cốc.

Nhu Chỉ: Xin chào.

Vu Cốc Cốc: Không biết giờ cô có thời gian nhận bản thảo không?

Nhu Chỉ: Có.

Vu Cốc Cốc: Là thế này, chỗ chúng tôi sắp tái bản cuốn “Ám sắc. Lời âu yếm” của Tín Thụ.

Vu Cốc Cốc: Là một cuốn ngôn tình huyền nghi.

An Nhu nhìn thấy cái tên kia thì như thấy quỷ, cô đáp không chút do dự:

Nhu Chỉ: Xin lỗi, tôi không am hiểu phong cách này cho lắm.

Nhu Chỉ: Hy vọng có cơ hội hợp tác trong những lần sau.

An Nhu nói xong bèn thoát khỏi QQ. Đúng là ra quân bất lợi mà, sao vừa thoát xong lại tìm đến cửa nữa thế.

An Nhu nhấm nháp một miếng bánh kem, cô lầm bầm.

Cái tên Tín Thụ này buồn cười quá thể, đến giờ mà còn đến tìm cô vẽ bìa truyện nữa á?

Mơ hão đi.

*

Hà Tín Gia đang định chơi game thì biên tập gửi tin nhắn tới.

Vu Cốc Cốc: Bên Nhu Chỉ nói cô ấy không am hiểu phong cách này nên không nhận.

Vu Cốc Cốc: Cậu còn thích họa sĩ nào nữa không?

Vu Cốc Cốc: Nếu không thì để tôi chọn cho ~

Hà Tín Gia buồn bã gãi đầu. Sao có thể không am hiểu phong cách này được? Cậu đã từng xem qua Weibo của Nhu Chỉ rồi, có tranh minh họa phong cách này mà. Hơn nữa nếu không tính màu sắc thì vẽ cũng khá tốt đấy chứ.

Xem ra là người ta thù… anh họ cậu rồi.

Hà Tín Gia bò ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng nước chảy tong tóc trong phòng tắm, cậu lập tức vào phòng Trần Bạch Phồn rồi ngồi xếp bằng trên giường.

Một lát sau, Trần Bạch Phồn mở then cửa ra rồi vào phòng, trên đầu anh là một chiếc khăn lông trắng, tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

Vừa vào phòng đã thấy Hà Tín Gia, Trần Bạch Phồn chỉ liếc cậu một cái rồi không để ý nữa.

Hà Tín Gia không chịu được bèn nói: “Anh à, bao giờ anh mới dọn đi thế.”

Nghe vậy, Trần Bạch Phồn như nghĩ đến điều gì, anh hơi khựng lại: “Mấy ngày nữa đi.”

“Anh có xem bìa sách hộ em không?”

“Cũng được.”

Hà Tín Gia thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn âu sầu vô cùng: “Họa sĩ kia không vẽ cho em nữa.”

Đột nhiên có cảm giác mỗi quyển sách xuất bản lại phải tìm một họa sĩ mới.

“Vậy tìm người khác đi.” Trần Bạch Phồn cầm điện thoại trên bàn lên, bâng quơ nói.

Dù sao anh vẫn còn đồng ý xem bìa sách hộ mình, Hà Tín Gia cũng chẳng còn gì để nói nữa bèn về phòng.

Trần Bạch Phồn vào WeChat, anh nhìn thấy tin nhắn của An Nhu bèn đáp: Ừ, anh sang lấy nhé?

*

An Nhu thấy tin nhắn thì nghĩ ngợi một lát mới nói: Để em mang sang cho.

Bên kia có hai người, còn bên này thì cô chỉ có một mình nên An Nhu chỉ để lại cho mình một chút, phần còn lại cô mang hết cho bên kia.

An Nhu khoác áo vào, cô lấy chìa khóa xong bèn xách hộp bánh kem ra ngoài, cô chưa tới nhà Trần Bạch Phồn thì cửa đã mở.

Trần Bạch Phồn xỏ dép lê đứng ở chỗ huyền quan, anh duỗi tay nhận lấy bánh kem. Anh mới tắm xong nên trên người vẫn còn vương mùi sữa tắm dìu dịu, áo thun hơi bó làm lộ ra cơ bụng của anh, đường cong bên ngoài cũng rất đẹp đẽ.

Cả không gian như hẹp lại

An Nhu nhìn ra chỗ khác, cô do dự mãi mỡi nói: “Nếu tối nay hai anh không ăn hết thì nhớ để vào tủ lạnh đấy, nếu không nó sẽ hỏng mất.”

Trần Bạch Phồn sụp mắt nhìn cô, đột nhiên anh nhớ tới chuyện Hà Tín Gia vừa dặn, cùng với đó là nghề nghiệp của An Nhu, họa sĩ vẽ minh họa.

Vẽ bìa cho Tín Thụ là một công việc không đến nỗi nào nhỉ?

An Nhu lùi về sau, cô nói nhỏ: “Em về đây.”

“Từ từ đã,” Trần Bạch Phồn gọi cô lại, anh ung dung nói, “Em vào ngồi đi, có chuyện anh muốn nói với em.”

Đầu tiên An Nhu ồ lên một tiếng, sau đó cô lại ừ.

Cô nhấc chân vào phòng, trông có vẻ hơi mất tự nhiên, cô liếc xung quanh một chút.

Trần Bạch Phồn chỉ vào sô pha: “Em ngồi đấy đi đã, anh vào mặc áo khoác.”

Sau đó Trần Bạch Phồn vào phòng, anh khoác áo vào, thấy điện thoại trên bàn thì hơi dừng lại rồi nhắn một tin qua WeChat cho Hà Tín Gia.

—— Đừng ra đấy.