Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 97: Chém Cái Tên Không Mặc Quần Ấy




Nếu một người chỉ khát khao sức mạnh thôi thì không có vấn đề gì, vì từ xưa đến nay, con người bẩm sinh đã có thiên tính sùng bái kẻ mạnh.

Nhưng nếu người ấy quá si mê sức mạnh, hơn nữa trong lúc theo đuổi sức mạnh lại đánh mất đi bản thân, thế thì đó lại là một việc rất đáng buồn. Lúc ấy cho dù bạn có được bao nhiêu sức mạnh đi nữa cũng vô dụng, bởi vì bạn đã trở thành công cụ cho sức mạnh trở thành nô lệ của sức mạnh chứ không phải là chủ nhân của nó nữa.

Blonsky hiện giờ về cơ bản chính là như thế. Vào lúc anh ta đang tuyệt vọng thì đột nhiên được một sức mạnh bất ngờ xâm chiếm khiến cho đầu óc mụ mị, thế nên anh ta bắt đầu hưởng thụ cảm giác này.

Vượt mặt hết tất cả các đồng đội rồi dưới con mắt ngưỡng mộ của mọi người lại biểu diễn được những động tác chiến thuật mà người thường không thể làm được, cảm giác ấy khiến cho anh ta say mê.

Nhưng khi anh ta giao chiến với Hulk một lần nữa thì lại phát hiện ra bản thân mình vẫn không phải là đối thủ của Hulk. Sự thua kém này khiến anh ta cảm thấy lạc lõng ghen tị và khinh thường. Đúng thế, cho dù không mạnh bằng Hulk nhưng Blonsky từ trong xương tủy đã luôn cảm thấy khinh thường Hulk.

Blonsky cho rằng, Hulk có được sức mạnh thế này chẳng qua chỉ là do gặp may thôi chứ hắn chưa hề trải qua huấn luyện, hoàn toàn không biết cách sử dụng sức mạnh này, không xứng đáng có được sức mạnh này. Sức mạnh này chỉ nên thuộc về anh ta mà cuối cùng anh ta đã có được cơ hội.

Bruce Banner nhờ có bạn gái, cũng tức là con gái của tướng Ross giúp đỡ đã tìm được một nhà khoa học, muốn nhờ người đó giúp mình kết thúc cơn ác mộng để bản thân không biến thành Hulk nữa.

Có lẽ do nguyện vọng này quá mãnh liệt nên Banner đã thực hiện một cuộc phẫu thuật trong một phòng thí nghiệm còn đơn giản hơn cả phòng khám thú y. Sau khi bị rút một lượng lớn máu, cuộc phẫu thuật thật sự đã có một chút tác dụng, tuy không giải quyết được vấn đề một cách triệt để nhưng tần suất biến hình của anh có giảm đi đôi chút.

Nhưng Banner và bạn gái của anh còn chưa kịp ăn mừng thì đã bị Ross dẫn một đám người đến vây bắt.

Blonsky là vũ khí bí mật của Ross nên đương nhiên cũng đi theo cùng. Sau khi Ross đưa Banner và con gái ông ta đi, Blonsky lúc này đã hoàn toàn mê muội, bất chấp sự khuyên ngăn của nhà khoa học kia mà bắt ép ông ta phải tiêm máu của Hulk vào trong cơ thể mình.

Sau khi được tiêm máu của Hulk, Blonsky biến thành một con quái vật tên là Abomination. Anh ta chạy vào thành phố phá hoại khắp nơi, giết hại quân đội Mỹ đồn trú trong thành phố.

Đơn giản chỉ vì muốn khoe khoang sức mạnh của mình, anh ta thậm chí còn dùng tay không đỡ được một tên lửa chống tăng, sau đó còn lấy nó đập lên đầu mình: “Mau đưa thứ gì kích thích hơn ra đi.”

Một tiếng gầm vang lên. Vì muốn ngăn chặn sự điên cuồng của Blonsky, Banner đã nhảy từ trên máy bay xuống nhưng do vừa trải qua cuộc phẫu thuật hạn chế biến hình nên sau khi anh rơi xuống đất rồi thì mới bắt đầu biến hình thành Hulk.

Blonsky vừa nhìn thấy Hulk thì lập tức như trông thấy kẻ thù, vội lao vào đánh một trận.

“Bọn họ đánh nhau ác liệt quá, tiếp tục như thế sẽ không sao chứ?” Sarah vừa xem ti vi vừa nói. Cho dù nơi mà Hulk và Abomination đang giao tranh rất nguy hiểm nhưng vẫn có vô số phóng viên đến hiện trường tường thuật trực tiếp, cũng không biết nên gọi họ là yêu nghề hay là chán sống nữa.

“Cứ để cho họ đánh nhau đi, liên quan gì đến tôi? Dù gì họ cũng ở khu khác.” Evanson nói bằng vẻ không quan tâm.

Tâm trạng của anh hôm nay rất tốt, bởi vì hôm nay là mùng một, là ngày SHIELD sẽ trả lương cho anh. Tuy anh chỉ vừa mới ghi danh cho SHIELD chưa được mấy ngày nhưng Nick Fury chỉ cần phẩy tay một cái là đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ cho anh. Từ điều này có thể thấy, Nick Fury đúng là rất chu đáo nhưng cũng có thể là do ông đột nhiên muốn làm từ thiện. Nhưng dù gì thì tóm lại, nhìn năm con số hiện lên trên bảng lương, Evanson vẫn cảm thấy rất đẹp.

Còn khu vực mà Hulk và Abomination đang đánh nhau, tuy chỉ ở ngay cạnh khu Brooklyn, nhưng vẫn cách xa nơi này đến mấy con phố, thế nên Evanson cũng chẳng thèm để ý.

Nhưng Evanson rõ ràng đã quên mất, hai người ấy đâu phải chỉ đứng một chỗ mà đánh nhau, họ sẽ nhảy choi choi như con tinh tinh có gắn hỏa tiễn trên người vậy.

“Chủ nhân, họ đổi chiến trường rồi.” Sarah nói. Hình ảnh trên màn hình giật một cái, sau đó đã thấy hai cái bóng khổng lồ ấy nhảy đi mất. “Nhìn phương hướng thì có vẻ đang thẳng đến chỗ chúng ta.”

“Đến thì cứ đến đi.” Evanson thật sự không muốn ra ngoài đánh nhau điên cuồng với hai kẻ máu trâu mà sức tấn công lại mạnh ấy.

Một tiếng ầm vang lên. Xem ra Hulk và Abomination đã nhảy đến con phố này rồi.

“Chết tiệt.” Evanson mắng một câu, trong lòng nghĩ hai cái tên khốn này, bao nhiêu con phố không đến, lại cứ phải đến chỗ này. “Sarah, mau đưa xe của tôi vào nhà kho.”

Evanson vẫn rất cưng chiếc xe của mình, bởi dù sao nó cũng là chiếc xe đầu tiên trong đời anh, mà còn là chiếc xe độc nhất vô nhị trên thế giới nữa.

Nhưng Evanson vừa mới rút chìa khóa ra, còn chưa kịp đưa cho Sarah thì đã nghe một tiếng rầm vang lên. Một chiếc taxi bay đến đâm sầm vào đầu xe của Evanson.

Phần đầu của chiếc xe yêu quý ấy hoàn toàn bị đập bẹp, một cái bánh xe do va chạm quá mạnh nên bị văng đi, sau khi đập vỡ kính cửa sổ còn không chịu nằm yên trên mặt đất mà còn lăn mấy vòng trêu ngươi bên cạnh Evanson lúc này đã như hóa đá.

“Keng.” Chiếc chìa khóa xe rơi khỏi bàn tay đang run rẩy của Evanson. Nhìn thấy chiếc xe của mình giờ đã trở thành phế liệu, môi của Evanson lúc này cứ mấp máy liên tục, một lúc lâu sau mới thốt lên được tiếng gào thảm thiết: “Aaaaaa! Xe của tôiiiiii!”

Evanson lúc này có thể nói là nộ khí xung thiên, mái tóc vàng trên đầu dựng lên hết hệt như sắp sửa biến hình thành Siêu Saya vậy.

Ngay sau đó, một luồng sáng màu tím chợt bao bọc xung quanh Evanson, anh liền khoác lên bộ trang phục Heart of the Void, cầm theo pháp trượng đầu lâu. Bộ trang phục này luôn được anh đặt trong không gian riêng, chỉ cần niệm chú là sẽ có thể biến hình trong chớp mắt. Nhân tiện nói luôn, anh đã đặt tên cho chiêu này là: Macro – Thuật Biến Hình Nhanh.

“Taylor, lấy hàng, theo tôi ra ngoài chém người!” Sau khi biến hình xong, Evanson giận dữ gọi to.

Demon Guard hiếu chiến vừa nghe thấy cuối cùng đã có thể thoải mái đánh một trận thì lập tức hưng phấn: “Chủ nhân, chém đứa nào?”

“Chém cái tên không mặc quần ấy.” Tuy Evanson không biết ai mới là kẻ ném chiếc taxi vào xe của mình nhưng anh cũng không định đánh hết cả hai. Vì sao ư? Bởi vì đánh không lại chứ còn gì nữa? Cho dù Evanson giờ đang giận đùng đùng nhưng cũng biết nếu cùng lúc khiêu chiến cả Hulk và Abomination thì kết cục sẽ là bị đè bẹp dí.

Thế nên anh quyết định phải đánh chết Abomination, bởi vì cái tên ấy đã hoàn toàn si mê sức mạnh, nguy hiểm hơn Hulk rất nhiều. Hơn nữa hắn còn không mặc quần, đúng là hại mắt người ta quá. Đừng đổ thừa cho việc biến hình xong thì rách quần, tại sao Hulk nhà người ta vẫn luôn có cái quần dính chặt vào người?

“Cục trưởng, nguy rồi, Evanson đã ra đường đi đánh nhau với hai con quái vật ấy rồi!” Evanson vừa ra khỏi cửa tiệm thì các đặc vụ phụ trách giám sát anh đã vội vàng gọi điện báo ngay cho Nick Fury.