Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 52: Bị Chó Đánh




Sa mạc Afghanistan vào lúc giữa trưa thật sự hệt như địa ngục. Ánh mặt trờt không bị chút cản trở nào cộng thêm sự phản xạ từ mặt cát khiến cho nhiệt độ nơi đây có thể lên đến hơn bốn mươi độ. Cho dù những người sống ở sa mạc thì bình thường giờ này cũng không ra ngoài. Nhưng hiện giờ, có một người đang khập khà khập khiễng đi bộ trên một ngọn đồi cát.

Dáng vẻ của anh ta vô cùng khốn khổ, cũng không ăn mặc giống một người đang đi trong sa mạc. Anh ta không mặc áo khoác giúp chống nắng mà chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen và áo lót màu xanh lục còn áo ngoài thì trùm lên đầu đủ tránh cho cát sa mạc xộc vào mặt. Trong mắt của người thường thì cách ăn mặc này xuất hiện ở sa mạc rõ ràng là tự tìm cái chết mà thực tế thì anh ta cũng sắp chết rồi.

Người này chính là Tony Stark nổi tiếng, chủ tịch của tập đoàn Công Nghiệp Stark. Anh đến Afghanistan này vì một thương vụ mua bán vũ khí nhưng không ngờ nơi này lại trở thành nơi thay đổi cuộc đời mình.

Sau khi thành công sử dụng uy lực của tên lửa Jericho loại mới dọa cho quân đội khiếp sợ, cuộc giao dịch vũ khí đã tiến hành rất thuận lợi. Lúc ấy anh rất đắc ý nên đã từ chối đề nghị đi trực thăng của người bạn mình là Rhodey. Thay vào đó chọn đi chiếc xe Jeep cho thoải mái.

Nhưng ai ngờ, khi anh đang tán gẫu với những binh lính trên xe thì tai họa chợt ập đến. Anh bị tập kích, số binh sĩ hộ tống đều tử vong. Sau đó nực cười thay anh lại bị chính quả bom do công ty mình chế tạo ra nổ cho bất tỉnh.

Cũng may là những tên khủng bố tập kích này không phải muốn giết anh nhưng không may là chúng cũng không muốn đòi tiền chuộc cho nên không thể dùng tiền để giải quyết được.

Càng không may hơn nữa chính là, loại bom do anh thiết kế thật sự quá xuất sắc. Cho dù không giết chết người ở hiện trường thì cũng khiến người đó không thể sống bao lâu nữa, mảnh bom bé xíu theo thời gian sẽ di chuyển rồi theo mạch máu đi thẳng vào tim. Quá trình này sẽ kéo dài khoảng một tuần, sau đó người này sẽ chết một cách đau đớn.

Giờ đây chính anh đang phải chịu đựng điều ấy, Tony lúc này nhớ đến một câu thơ, ác giả đều có báo, thiên đạo có luân hồi, không tin ngẩng đầu xem, trời cao luôn nhìn thấu.

Mạng sống của anh hiện giờ hoàn toàn dựa vào một mảnh nam châm điện được kết nối vào bình điện xe hơi. Thứ này sẽ giúp hút mảnh bom, không cho nó xâm nhập vào tim rồi giúp anh tạm giữ lại mạng sống. Nó được một vị bác sĩ bản địa có lòng tốt gắn lên người anh khi anh bị bọn khủng bố bắt giữ. Mục đích là muốn anh chế tạo vũ khí, chính là loại tên lửa Jericho mà anh vừa mới quảng cáo trước đó.

Nhưng Tony không phải một kẻ buôn vũ khí chỉ chạy theo lợi nhuận mà bất chấp nguyên tắc, vì muốn sống mà hợp tác với bọn khủng bố. Anh chỉ muốn dùng vũ khí để đổi lấy hòa bình vả lại càng không cam tâm bị người ta sai khiến thế nên Tony và vị bác sĩ kia gần như đã diễn một vở kịch điên rồ.

Muốn tôi chế tạo tên lửa? Được, tôi đồng ý. Nhưng các người phải cung cấp vật liệu đã, không lẽ các người muốn tôi dùng kềm và dây kẽm để tạo ra tên lửa sao? Tất cả những thứ như thuốc nổ, nhiên liệu, mảnh giáp rồi máy hàn điện, máy vi tính, kim loại Paladi… Mau chuẩn bị đầy đủ để tôi bắt đầu làm việc.

Tony Stark không hổ danh là một thiên tài, anh đã dựa vào kiến thức cộng với năng lực chế tạo như của Goblin rồi dùng các vật liệu mà bọn khủng bố đưa cho anh chế tên lửa để chế ra bộ giáp sắt đầu tiên. Tuy vẻ ngoài không đẹp nhưng hỏa lực và sức phòng hộ đều rất lợi hại.

Nhờ vào bộ giáp này mà anh đã tả xung hữu đột, lần lượt giết hết bọn khủng bổ canh giữ mình. Nhưng đáng tiếc là vị bác sĩ kia trong lúc chiến đấu đã bị trúng đạn mà chết. Sau khi gạt bỏ bi thương, Tony cho nổ tung tất cả số đạn dược của bọn khủng bố. Sau đó dùng khả năng bay lượn của bộ giáp để thoát được ra ngoài.

Ở đoạn này, tôi không thể nào không phê phán bọn khủng bố canh giữ Tony, câu danh ngôn tri thức chính là sức mạnh thật sự chính xác vô cùng. Bộ giáp sắt chiến đấu và tên lửa thật sự khác nhau quá nhiều, nhìn bên ngoài là đã có thể biết rồi. Tony bị các người giám sát toàn diện suốt mười mấy ngày liền, thế mà các người lại không phát hiện ra. Các người rốt cuộc là không được đi học hay là bị ánh sáng não tàn chiếu rọi rồi thế?

Dù gì cũng là bộ giáp chiến đấu đời đầu, hơn nữa lại được chế tạo lén lút. Nếu nói là chế bừa ra thì cũng không phải là quá đáng, đặc biệt về mặt bay lượn thì hoàn toàn không ổn.

Thế nên sau khi mới bay được một khoảng thời gian ngắn, Tony suýt trải qua một cú rơi chí mạng nhưng trong lúc rơi anh luôn giữ vững được bình tĩnh. Quan trọng nhất là cuối cùng anh cắm hai chân xuống mặt đất, tuy nửa thân người bị cắm xuống cát, bộ giáp cũng vỡ tan nhưng bản thân anh vẫn còn sống và không bị thương quá nặng.

Tony cố gắng thoát ra khỏi bãi cát, anh biết mình chẳng qua chỉ mới phá hủy được nhà lao giam giữ mình thôi còn xung quanh vẫn còn rất nhiều bọn khủng bố. Nếu bị chúng phát hiện thì có lẽ kết cục tốt nhất chính là bị chúng nhốt lại trong một tầng hầm bí mật thế nên anh phải chạy thoát thật nhanh, càng xa càng tốt.

Tony nhìn mặt trời, nhận biết phương hướng một chút rồi chạy thật nhanh. Anh giờ chỉ mong quân đội Mỹ chưa tuyên bố anh đã chết mà ngưng tìm kiếm nếu không chỉ dựa vào đôi chân này thì e rằng dù không bị bọn khủng bố bắt lại thì cũng sẽ hóa thành một cái xác khô trên sa mạc.

“Whiskey đá, phù, hăm-bơ-gơ phô mai, phù, Peppers, hự…” Tony tự động viên tinh thần, hi vọng có thể tiếp tục kiên trì. Mới cách đây không lâu anh bị trọng thương phải làm phẫu thuật. Sau đó lại vì muốn thoát khỏi hang ổ kẻ thù mà làm việc ngày đêm, hầu như không được nghỉ ngơi gì cả rồi tiếp đó lại trải qua một trận đại chiến rồi cầm cự một đêm trong sa mạc. Lúc này sức lực anh đã đạt cực hạn rồi nên cuối cùng ngã quỵ. Trong khoảnh khắc ngã xuống ấy, anh dường như nghe được tiếng động cơ trực thăng.

Bộp, Tony lúc này tuy không còn động đậy nổi những vẫn còn tri giác cho nên anh cảm thấy có một thứ gì đó đè lên cơ thể mình. Thứ ấy đang thở phù phù, có vẻ là một vật sống. Tony thở phào, cuối cùng cũng có người đến tìm mình rồi, xem ra sẽ không bị biến thành xác khô. Chỉ không rõ đây là một nhánh của bọn khủng bố hay là người của đội cứu viện quân đội.

Bốp bốp bốp, trong lúc Tony đang đoán xem người vừa tìm thấy mình là ai thì đột nhiên cảm thấy mình đang bị vả vào mặt một cách điên cuồng.

Tony thầm nghĩ, tiêu rồi, thô bạo thế này chắc chắn là bọn khủng bố rồi. Thế là anh cố gắng mở hai mắt, vì cảm thấy nếu cứ bị đánh thế này thì e dung nhan sẽ bị hủy mất.

Lúc này anh nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời cũng không thể quên được. Anh còn tưởng do bản thân đã kiệt sức nên nảy sinh ảo giác, chứ nếu không thì không thể nhìn thấy cảnh tượng khó tin này được.

Tony Stark nhìn thấy một con chó Husky đang nằm trên ngực mình, chân trước đang đánh qua đánh lại vào mồm anh như một cây quạt.

Cảnh tượng trước mặt thật sự đã vượt qua sự nhận thức của anh đến mức anh rõ ràng đã tỉnh lại rồi mà vẫn mở mắt trừng trừng nhìn con chó Husky đó vả vào miệng mình thêm mười mấy cái nữa rồi mới có phản ứng, đưa tay ra đỡ chân con chó lại rồi nói: “Dừng lại, mau dừng lại, a, cứu mạng.”

Sau đó Tony lại không ngờ, con chó Husky sau khi nghe anh nói xong thì thực sự dừng lại rồi leo khỏi người anh rồi ngồi bên cạnh.

“Này…” Một tiếng gọi vang lên, Tony ngẩng đầu nhìn thì thấy một chiếc trực thăng đang hạ cánh, lúc này anh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Đây chính là trực thăng của quân đội Mỹ, hơn nữa còn có một đội bay bảo vệ lượn vòng trên không. Khi chiếc trực thăng còn cách mặt đất không xa, một người liền nhảy từ trên xuống. Sau đó lại có bốn chiến sĩ nhảy theo, bọn họ khi vừa tiếp đất thì lập tức chạy về phía Tony và người đi đầu chính là bạn thân của Tony, thượng tá Rhodey.

“Còn thích đi xe Jeep nữa không?” Rhodey nhìn thấy người bạn thân vẫn còn sống thì tảng đá đè nặng trong lòng như rơi xuống đất cho nên mới mở miệng chọc ghẹo anh.

Tony chỉ nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Sau đó hai người ôm chầm lấy nhau đầy tình cảm.

Trong lúc này, Coulson ở căn cứ lại đang ngồi một mình trong phòng, báo cáo với Nick Fury: “Thưa sếp, vừa nhận được báo cáo, Tony Stark đã được tìm thấy nhưng mà giờ tôi có một việc quan trọng hơn cần báo.”