Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 36: Bắt Đầu Gây Chuyện




Chó chê mèo lắm lông, có nhiều lúc câu nói này thật chính xác. Bình thường, Evanson hay mắng Hubbs là con chó lười suốt ngày nằm trong nhà nhưng thật ra bản thân anh còn nằm trong nhà nhiều hơn cả Hubbs. Bình thường Hubbs một ngày dù gì cũng phải ra ngoài đi dạo một lần còn Evanson thì hầu như đã đạt đến mức không ra khỏi cửa luôn rồi.

Chuyện này Evanson có lí do của riêng mình, chim sẻ làm sao hiểu được thiên nga, đừng tưởng tôi suốt ngày ở trong nhà, thật ra lâu lâu tôi cũng đến những nơi rất xa, xa đến mức khiến các người sợ đấy. Tôi ra tận ngoài không gian đấy biết chưa? Nơi ấy không biết cách Trái Đất mấy vạn năm ánh sáng, thế mà tôi đã đi mấy lần rồi, cái này gọi là ba năm không hót, vừa hót là khiến muôn kẻ kinh sợ, các người hiểu gì chứ?

Nhưng mà phải nói lại, không gian Nether tuy khá xa, nhưng mỗi lần đi thì Evanson đều dùng tinh thần để ánh xạ đến, còn cơ thể thật thì vẫn ở trong nhà… Thật ra cũng khó trách được anh, vì muốn ra đường thì phải dựa vào đôi chân, đi xa hơn một chút thì lại không nỡ lên xe buýt hoặc tàu điện hay taxi. Còn nếu muốn mua vài tấm vé tàu hỏa, với điều kiện kinh tế hiện tại mà nói thì chỉ là một giấc mơ đẹp thôi. Xe đạp thì mua được, tuy nói là hạn chế khí thải bảo vệ môi trường nhưng là một Warlock xuyên không đầy vẻ tôn nghiêm mà lại đi xe đạp thì thật sự là mất mặt. Trời ạ, xuyên không hai mươi mấy năm rồi mà ra đường phải đi xe đạp thì thật sự hết nói nổi.

Do Evanson không bước ra khỏi cửa nên mọi nhiệm vụ mua sắm hàng ngày cho cả nhà đều giao cho Succubus Sarah đảm nhận, bởi vì anh nghĩ đi nghĩ lại, thấy cô ta là phù hợp nhất.

Nếu không thì sẽ phái ai đi đây? Hubbs là một con chó, muốn nó ngậm tiền trong mồm đi mua đồ, rồi mặc cả với ông chủ sao? Nếu thế thì chỉ vài giây sau, các cơ quan nghiên cứu ở Mỹ sẽ tập trung ở chợ hết. Còn nếu là Straybus, với thân hình còn chưa cao bằng bó rau đó của anh ta, Evanson chỉ sợ bị người ta kiện về tội ngược đãi người tàn tật thôi. Thế nên phải loại ngay. Domen thì có thể sẽ đứng trước quầy rau từ lúc sáng sớm người ta mở quầy cho đến lúc tối mịt dẹp quầy, thế nên cũng vô vọng. Taylor thì có vẻ được, nhưng nghĩ đến vóc dáng và chiều cao của anh ta, có lẽ vừa đến quầy rau, chưa kịp nói gì thì đã bị ông chủ gọi điện báo cảnh sát rồi. Cho nên cuối cùng chỉ có thể phái Sarah đi, hơn nữa với bản lĩnh của Sarah, cô ta chỉ cần chịu nháy mắt một cái thì ông chủ có khi còn quên luôn cả việc thu tiền. Đáng tiếc là cái cô đồng tính chết tiệt ấy lại không chịu, chuyện này khiến Evanson rất bực mình.

Hôm nay là ngày thứ hai mươi kể từ khi Evanson quay về từ Nether, Sarah lại xách giỏ đi chợ như mọi khi, sau khi bước qua hai con đường, cô rẽ vào một cái ngõ xéo, vứt một mảnh giấy rồi lại bước ra ngoài, tiếp tục đi đến chợ. Xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng mà, ngay lúc Sarah vừa bước đi thì chợt có một luồng sáng xanh lóe lên từ trong con ngõ ấy. Sau đó một chàng trai đột nhiên xuất hiện trong ngõ, dưới bàn chân anh ta còn sót lại một ít tro của tờ giấy bị cháy.

Chàng trai này có mái tóc vàng vuốt cao, đeo kính đen, mang găng tay đen, mặc một bộ đồ vét đen sang trọng và đôi giày da bóng lộn, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: “Ra ngoài đúng là phiền phức.”

Là một phép thuật của Warlock: Demonic Circle (Trận Pháp Ác Ma). Đây có thể xem là thuật dịch chuyển của Warlock, có thể dịch chuyển Warlock đến vị trí trận pháp, tuy vậy chỉ có thời hạn, nếu để ở đó vài ngày không quan tâm thì trận pháp sẽ mất tác dụng.

Không cần phải nói cũng biết, cái người nhìn bề ngoài có vẻ là một tên trùm cuối có thể sống đến vài tập phim này thật ra chính là Evanson cải trang mà sở dĩ anh cải trang thành ra bộ dạng này, hơn nữa còn phải xuất hiện bằng cách thức bí ẩn này chính là vì anh chuẩn bị đi gây chuyện.

Evanson đi bộ được khoảng hai mươi phút thì đến trước một tòa nhà lớn cao khoảng sáu mươi tầng, tòa nhà này là trụ sở một công ty, công ty này bề ngoài là một cơ quan nghiên cứu khoa học, nhưng thực tế chính là một trạm nghiên cứu bí mật của Hydra.

Evanson bước vào tòa nhà, đến trước quầy lễ tân, nói với nhân viên nữ trực lễ tân: “Tôi muốn gặp ông Daniel Whitehall.”

“Thưa anh cho hỏi anh có hẹn trước không?” Nữ nhân viên nhìn rồi hỏi Evanson một cách lịch sự.

“Vâng, tôi có hẹn.”

“Cho hỏi anh tên gì?”

Evanson báo tên, nữ nhân viên sau đó nhìn vào máy vi tính rồi nói: “Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn của anh, anh vui lòng chờ một lát.”

Evanson bèn bước đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong sảnh, suy tính tình hình và đối sách cho việc sắp xảy ra.

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, một nữ nhân viên ăn mặc rất chuyên nghiệp liền đưa Evanson vào thang máy lên tầng cao nhất, sau đó vào trong một văn phòng lớn, rộng phải đến hai trăm mét vuông.

Trong văn phòng có sáu người vệ sĩ đang đứng thành hai hàng. Vừa nhìn thấy Evanson vào thì lập tức có hai vệ sĩ bước lên nói: “Thưa anh, chúng tôi cần phải tiến hành kiểm tra anh.”

Evanson giơ hai tay lên, một người vệ sĩ bắt đầu lục soát người anh, người vệ sĩ ấy sau khi lục soát xong thì gật đầu với đồng nghiệp của mình đang đứng canh đằng sau, tỏ ý không có vũ khí gì, tất cả đều bình thường.

Lúc này thì Daniel Whitehall, mục tiêu mà Evanson muốn gặp, mới bước ra từ một căn phòng bí mật ở bên cạnh. Đây là một người đàn ông có vẻ ngoài rất nho nhã, đeo kính và có mái tóc bạc, xem ra chỉ khoảng bốn năm mươi tuổi.

Nếu chỉ dựa vào vẻ ngoài thì không ai có thể ngờ ông ta lại chính là một phân bộ trưởng làm việc cho Hydra, hơn nữa luận về lí lịch mà nói thì Pierce đang ẩn thân bên trong nội bộ SHIELD cũng chỉ là hậu bối của ông ta. Bởi vì ông ta, Daniel Whitehall, chính là môn đồ dưới trướng của Red Skull, thủ lĩnh của phân bộ nước Áo của Hydra trước kia. Khi Hydra bị diệt vong thì ông ta bị Peggy Carter dẫn theo đội Howling Commandos bắt giữ, sau đó bị giam trong nhà lao đặc biệt, đến tận thập niên tám mươi, khi Hydra hoàn toàn hồi sinh, thâm nhập được vào SHIELD thì ông ta mới được thả ra.

Sở dĩ ông ta nhìn trẻ trung thế này là vì đã tiến hành một cuộc phẫu thuật tàn nhẫn, ông ta đã giải phẫu sống một nữ dị nhân có khả năng trường sinh bất từ, từ đó lấy ra được một nhân tố giúp ông ta hồi phục tuổi trẻ.

Sau khi Whitehall bước ra thì liền bước đến ngồi phía sau một chiếc bàn làm việc lớn, không nói gì mà chỉ nhìn Evanson.

“Wesker, Abraham Wesker.” Evanson giới thiệu cái tên giả của mình, sau đó lịch sự đưa tay ra: “Hân hạnh được gặp ông, ông Whitehall.”

Whitehall không thèm quan tâm đến bàn tay đưa ra của Evanson, chỉ lạnh lùng nói: “Cậu chỉ có thời gian năm phút thôi, cậu Wesker.”

Whitehall đường đường là phân bộ trưởng của Hydra, đồng thời cũng là một lãnh đạo tối cao của một cơ quan nghiên cứu khoa học lớn, nên không phải ai cũng có thể gặp được. Thế nên khi Evanson mới từ không gian Nether quay về liền gọi điện đến công ty của Whitehall, nếu không nói rằng có một việc quan trọng cần gặp trực tiếp Whitehall, đồng thời đảm bảo việc này sẽ khiến ông ta thấy hứng thú thì người ta đã không để ý đến anh rồi. Hơn nữa cho dù là thế thì cuộc hẹn cũng phải dời tận đến hai mươi ngày sau và chỉ được gặp trong năm phút thôi.

“Hừ.” Evanson khẽ cười rồi thu tay lại, trên mặt không hề có một chút ngại ngùng gì: “Cũng được, thế thì vào việc chính luôn vậy, tôi đến đây để giúp ông, ông Whitehall.”

“Ha ha ha, giúp tôi sao? Cậu có thể giúp tôi chuyện gì chứ?” Whitehall trong lòng cảm thấy nực cười, tôi là sếp của Hydra, thủ hạ có đến hàng vạn người, cậu chỉ là một tên nhãi chẳng ai biết tên, có thể giúp tôi làm được gì chứ? Giúp tôi tiêu tiền sao?

Nhưng lời nói tiếp theo của Evanson lại khiến ông ta kinh ngạc, thậm chí lo lắng tột độ.

“Tôi có thể giúp ông lấy lại thứ vốn nằm trong tay ông nhưng lại bị người ta cướp mất, mà hiện giờ ông đang rất muốn lấy lại.”