Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 348: Những việc mà chúng tôi đang làm là chính nghĩa




Thuật sĩ không dễ dàng chết đi, hơn nữa tà năng còn có thể làm cho bọn họ trẻ mãi không già, Lifesteal có thể làm cho những vết thương trên người bọn họ nhanh chóng lành lại, còn Soulstone lại ban cho bọn họ cơ hội để sống lại.

Nhưng nếu bọn họ thực sự đã chết đi thì sẽ có kết cục như thế nào? Nếu như một thuật sĩ bị một thuật sĩ khác giết chết thì linh hồn của bọn họ sẽ trở thành tế phẩm, nhưng nếu đó là một Bringer of the light thì linh hồn của bọn họ sẽ bị ngọn lửa thánh thiêu đốt để tinh lọc linh hồn.

Cho dù linh hồn của người thuật sĩ đó có thể may mắn chạy trốn được thì đó cũng chỉ là sự khởi đầu của một cơn ác mộng mà thôi. Bởi vì tà năng, thứ đã sớm ăn sâu vào linh hồn của bọn họ sẽ đưa linh hồn trở về Twisting Nether, nơi mà tà năng được sinh ra. 

Nếu như linh hồn của thuật sĩ tiến vào sào huyện của ác ma thì sẽ có kết cục như thế nào chứ? Có thể sẽ bị đám ác ma ở đó xé thành mảnh nhỏ, trở thành thức ăn cho bọn chúng, hoặc là sẽ trở thành món đồ chơi ở trong tay của Demon Lord, bị bọn họ hành hạ cả đời. Hoặc là bọn họ mãi cứ du đãng trong trong khí, không có mục đích, cuối cùng là tan biến vào trong không khí.

Cho dù là cái nào thì nó cũng đáng sợ hơn việc phải xuống địa ngục nhiều, cho nên Evanson mới đưa ra một quy tắc, làm gì thì làm nhưng nhất định sẽ không đi liều mạng.

Clade không biết đến những thứ này nhưng mà cô ấy biết rõ một việc, đó là không có một phù thủy hắc ám nào có thể chết già, hơn nữa linh hồn của bọn họ vĩnh viễn cũng không được giải thoát. Mà loại phép thuật mà Evanson sử dụng đã sớm vượt qua phạm vi của một phù thủy hắc ám bình thường rồi, vì vậy nên cô cũng rất lo lắng. 

Evanson khẽ cầm lấy tay của Clade, đưa cho cô ấy một ánh mắt an ủi, như muốn nói chỉ cần tôi vẫn làm việc theo nguyên tắc của mình thì tôi sẽ không dễ chết đâu.

Nhưng mà hắn ta lại không biết làm thể nào để an ủi Melinda, mà chỉ có thể nói: “Xin lỗi, với những việc như thế này thì tôi cũng là lực bất tòng tâm.”

“Không có vấn đề gì cả.” Melinda ngẩng đầu lên nói, trong đôi mắt của cô ấy lóe lên một tia kiên định: “Tôi vốn không nên quá để ý đến việc này, thân là một đặc công thì vốn không nên quá kỳ vọng vào những thứ này, cho dù phải xuống địa ngục thì cũng có làm sao đâu, bởi vì cho dù là tôi hay là Coulson cũng vẫn luôn tin rằng những việc mà chúng tôi đang làm đều là việc chính nghĩa!” 

“Chỉ cần chúng tôi vẫn tin vào những điểm này, chỉ cần có thể bảo vệ được nền hòa bình của thế giới, chỉ cần tránh được những thương vong không cần thiết thì chúng tôi cũng không tiếc giá nào, cho dù phải xuống địa ngục thì nó cũng đáng giá.”

Đau đầu quá đi mất, vì sao những người ở xung quanh tôi lại cao thượng như vậy chứ. Mọi người cứ như vậy làm cho mỗi lần tôi muốn giở thủ đoạn nào đó đều cảm thấy không đành lòng.

Nhưng mà loại suy nghĩ này cũng chỉ tồn tại trong vài giây mà thôi, sau đó liền bị Evanson đè ép xuống. Bởi vì hắn nhớ lại những lời mà Nick Fury đã nói thì những điều này đều là cần thiết. Những việc mà các cô đang làm đều là chính nghĩa, nhưng việc mà tôi đang làm cũng không phải là việc phi nghĩa. Các cô xuống địa ngục cũng không sợ thì tôi việc gì phải suy nghĩ về những vấn đề cỏn con như thế chứ. 

“Mong rằng cô vẫn luôn tin tưởng vào điều này, cho dù gặp phải sóng to gió lớn gì thì cũng có thể giữ vững niềm tin này đến cùng.” Evanson cố gắng khuyên nhủ.

“Tôi biết rồi.” Melinda lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng và có chút tàn nhẫn của thường ngày.

“Cô có chuyện gì vậy?” Sau khi Melinda đi rồi thì Evanson lại phát hiện ra biểu tình của của Clade có chút mất tự nhiên, vì vậy hắn vội vã hỏi thăm cô ấy. 

“Cũng không có gì cả, chỉ là tôi muốn nói xin lỗi với Melinda.” Trên khuôn mặt của Clade tràn đầy sự buồn bã.

“Ồ? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Evanson vẫn không thể nghĩ ra được giữa Clade và Melinda thì có xung đột gì mà Clade lại muốn nói lời xin lỗi.

“Vừa rồi lúc ở căn cứ, tôi thấy bọn họ rất dễ dàng hứa hẹn sẽ trả lại một nghìn linh hồn cho tên ác ma kia.” Clade khẽ nhướn lông mày lên: “Khi đó tôi liền có một cái nhìn rất phiến diện về bọn họ, cho rằng bọn họ cũng không tốt hơn ma quỷ bao nhiêu, nhưng mà bây giờ...” Cô ấy vừa nói đến đây liền khẽ lắc đầu: “Tôi phát hiện ra suy nghĩ của bản thân là một sai lầm, có thể bọn họ không phải là người tốt nhưng mà bọn họ vẫn đang làm những việc tốt.” 

“Nếu là vậy thì cũng không cần phải xin lỗi chứ.” Evanson khẽ ôm lấy bả vai của Clade: “Tôi nghĩ rằng nếu chỉ cần có chút hiểu lầm đã lên tiếng xin lỗi thì bọn họ sẽ bị phiền chết mất.”

“Ồ.” Clade lên tiếng.

“Huống hồ, nếu như cô muốn xin lỗi bọn họ thì không bằng giúp họ một chút.” Evanson tiếp tục an ủi: “Nếu không có gì làm thì đi bảo vệ nền hòa bình của thế giới, cứu vớt nhân loại, tôi thấy những việc đó còn có ích hơn là nói một câu xin lỗi.” 

“Hừ...” Clade bị giọng điệu này của Evanson làm cho phì cười: “Tôi đã biết rồi.”

Một lát sau là đến giờ ăn tối, tất cả mọi người đều tụ tập ở phòng khách để liên hoan. Mới đầu thì Evanson còn nghĩ đồ ăn ở trên máy bay sẽ không quá ngon, nhưng mà khi đến phòng khách thì hắn ta liền nhìn thấy một bàn tràn đầy thịt bò, xúc xích, rau xanh và còn có cả bánh mì nữa.

Bà nó, thức ăn ở đây còn ngon hơn thức ăn ở nhà của hắn nữa! Đúng là giai cấp tư sản vạn ác chính là kẻ thù của giai cấp vô sản chúng ta. Evanson nghĩ thầm, hay là đợi nhóm mới của Coulson được thành lập thì hàng ngày hắn sẽ đến đây ở ăn chùa nhỉ. 

Vào lúc mà Evanson còn đang phân vân việc mặt mũi quan trọng hơn hay là việc ăn uống quan trọng hơn thì mỗi người trong nhóm binh lính tiếp viện kia đã mang theo một chai bia đi về phía hắn.

Hành động này của bọn họ làm cho Evanson cảm thấy không vui, một trận đấu lớn sắp xảy ra rồi mà bọn họ còn dám uống rượu, kỷ luật trong quân đội cũng quá lỏng lẻo rồi. Evanson càng nghĩ lại càng cảm thấy tức, sau đó hắn ta liền uống cạn một ly Vodka để áp chế ngọn lửa giận ở trong lòng.

Muốn uống thì uống đi, dù sao chuyện lần này cũng không cần quá nhiều sự hỗ trợ của mấy người, hơn nữa nói không chừng thì đây chính là bữa rượu cuối cùng của bọn họ rồi cho nên nếu như hắn còn ngăn cản thì cũng có chút vô lý. 

Nhưng mà bọn họ chỉ uống rượu thì không nói làm gì, ai lại biết được Rumlow lại còn giơ chén rượu lên rồi hô lớn: “Ly này là vì những vị anh hùng trong trận đại chiến ở New York!”

Sao khi nghe Rumlow hô lên thì những người khác cũng nhao nhao nói theo. Còn Evanson thì cũng không biết phải làm gì ngoài việc uống cạn một ly Vodka khác. Hắn cũng không sợ việc uống rượu, nhờ mấy lần uống rượu với Sif mà ngoài việc hắn suýt chút nữa phải vào viện cấp cứu vì ngộ độc rượu thì tửu lượng của hắn cũng tăng lên rất nhiều, ít nhất là có thể uống hết hai chai Vodka.

Nhưng mà hắn cũng không qua rõ mục đích của Rumlow là gì, có thể những người khác không biết nhưng Evanson lại biết hắn ta là một trong những nhân vật trong nhóm nòng cốt của HYDRA. Hơn nữa thì những người vẫn luôn ở bên cạnh hắn có lẽ cũng là người của HYDRA. 

Đột nhiên bọn họ lại nhiệt tình như vậy là có mục đích gì chứ?

Nhưng mà hành động sau đó cũng bọn họ lại càng thêm khả nghi, đám người của Rumlow không ngừng tiến đến làm quen và nịnh hót Evanson, gì mà Evanson mới là người mạnh nhất trong nhóm Avengers, Evanson mới là chỉ huy của nhóm, gì mà Thần Sấm khi ở trước mặt của Evanson cũng không  khác gì một con Akita Inu.

Những lời này nói ra đến người như Evanson cũng còn cảm thấy ngại, cho nên hắn phải lên tiếng: “Mấy lời này mọi người chỉ cần biết ở trong lòng là được, đâu cần phải nói rõ ra như thế chứ.” 

Cuối cùng trong đám bọn họ còn có người dám nói Góa Phụ Đen -  Black Widow đã sớm ngưỡng mộ Evanson từ rât lâu rồi, khiến cho Evanson phải nhanh chóng bịt mồm hắn ta lại, nhưng lời này trước đây thì không sao, nhưng giờ mà nói ra là sẽ xảy ra án mạng mất.

Hơn nữa việc lôi kéo trắng trợn này và có mục đích gì? Là HYDRA muốn mượn sức của hắn? Nhưng mà cũng không phải, vì với địa vị của hắn hiện này thì việc mượn sức này phải do người đứng đầu như Pierce đến cùng với mười triệu tiền ra mắt mới đúng chứ, còn nếu chỉ có vài tên tiểu tốt đến để nịnh hót mà nghĩ muốn mượn sức hắn sao?