Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 282: Bà không cần tôi đúng không?




"Gặp lại sau, anh trai ngốc nghếch!" Loki vốn đang bị giam trong ngục sâu nhưng thực tế là đã thoát được ra ngoài lại chơi trò ảo thuật, lợi dụng ảo ảnh để lừa Thor vào trong lồng giam. Sau đó...

Hừ, tôi thì bị giam ở trong này lâu như vậy, còn anh thì chẳng thèm đến thăm tôi, khỏi nói cũng biết chắc chắn là anh với Sif lêu lổng ở bên ngoài rồi, nhận sự trừng phạt của tôi đi! Loki nhấn nút trên bàn điều khiển, thả chiếc lồng đang giam giữ người anh trai hai lòng từ độ cao 9.000 mét trên không trung xuống.

Ngay vào lúc hắn đang định quay người bỏ đi, phía sau lưng đột nhiên vọng đến một âm thanh trầm đục, tên lính đánh thuê thả hắn ra ngoài đã bị người khác đánh lén sau lưng, đang nằm bất tỉnh trên sàn. 

"Anh biết cái này là gì không?" Coulson xuất hiện với cây súng lớn.

"Kể từ khi anh đưa Kẻ hủy diệt đến đây, chúng tôi đã bắt đầu nghiên cứu chế tạo ra thứ này." Coulson vừa nói vừa mở chốt an toàn của súng ra, trên cuộn dây hình xoắn ốc lập tức chứa đầy năng lượng màu cam.

Cây súng này chính là vũ khí được SHIELD chế ra từ việc phân tích xẻ mổ thân xác của Kẻ hủy diệt, nguyên lý hoạt động dựa vào chùm ánh sáng hủy diệt của Kẻ hủy diệt, mặc dù công suất không thể so bì với bản gốc, nhưng uy lực chắc chắn mạnh mẽ hơn nhiều so với vũ khí chính quy thường thấy, có thể gọi là thứ vũ khí đáng sợ được rồi. 

Nhưng mà Loki là thần! Mặc dù vị thần này thường hay rơi vào hoàn cảnh khá lúng túng nhưng cũng không phải kẻ mà người thường có thể chống lại, cho dù người thường đó có cầm một thứ vũ khí lớn đi chăng nữa. Hơn nữa... Muốn bắn thì bắn luôn đi, lại còn tạo dáng làm gì nữa! Rõ ràng là nạp đầy năng lượng rồi còn đứng đây lải nhải mãi làm gì, chắc là muốn để người ta xoay chuyển tình thế hả?

Thế là Loki liền chớp cơ hội này để thay hình đổi vị, đâm cây thương dài của mình vào lồng ngực của Coulson từ phía sau, đến lúc này thì Coulson ngăn chặn thất bại, lý do thất bại chính là bởi chết vì lắm mồm.

Nhưng bài học kinh nghiệm xương máu ở trước mắt như vậy rồi, thế mà Loki lại chẳng biết đường mà tiếp thu, cứ làm chuyện không đâu với kẻ sắp chết Coulson, cuối cùng bị một pháo làm văng vào tường, lại lúng túng rồi... 

Lúc này Hawkeye Barton cũng đang trên đường rút lui, mặc dù kế hoạch làm tê liệt con tàu sân bay đã thất bại nhưng dù gì nhiệm vụ quan trọng nhất cũng là cứu được Loki, nhiệm vụ chia tách nhóm Avenger hoàn thành rồi.

Anh ta đang vừa đi vừa thầm nghĩ, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có động tĩnh, vậy là không nghĩ liền rút kiếm, xoay người sử dụng kỹ năng E, nhưng đáng tiếc người đánh lén anh ta lại là Black Widow Natasha.

Đây không chỉ là đặc vụ ngang sức ngang tài với anh ta, mà còn là đồng đội cũ đã kề vai sát cánh cùng anh ta chiến đấu suốt nhiều năm, cực kỳ quen thuộc với chiến thuật của anh ta nên cô cực kỳ nhẹ nhàng mà tránh được đòn kia. 

Hawkeye vừa nhìn liền biết không thể kết thúc trận đấu này trong thời gian ngắn được, đành phải bỏ hết những thứ vướng víu quanh người ra, anh ta tin rằng cho dù là thuật cận chiến thì mình cũng chưa chắc sẽ thua Black Widow. Đáng tiếc, không phải chỉ có mình cô ấy ở đây.

Đùng, một tiếng khô khốc vang lên, tiếng xé gió từ phía sau truyền tới. Hawkeye đang đối mặt với Black Widow còn chưa kịp phản ứng đã bị trói chặt lại.

Thân hình Sarah dần dần hiện rõ đằng sau lưng anh ta, người tình nhỏ của mình đi gặp tình địch tiềm ẩn của mình, làm sao cô có thể yên tâm cơ chứ, tất nhiên là phải đi theo rồi. Cô kéo nhẹ Hawkeye vừa ngã xuống đất. 

"Nói thật là vì cô cả đấy." Sarah ghét bỏ nói: "Nếu không ngoài mệnh lệnh của sếp ra, tôi sẽ tuyệt đối không trói một người đàn ông đâu."

"Hả?" Natasha nhướng mày nhìn, Sarah lập tức liền liếc mắt đưa tình cực kỳ quyến rũ:

"Còn nếu là phụ nữ thì dĩ nhiên từ nay về sau tôi sẽ chỉ trói một mình cô mà thôi." 

"Nghiêm túc đi." Natasha liếc mắt, ngồi xổm xuống nhìn Hawkeye đang giãy giụa không yên:

"Evanson có nói rồi, nếu muốn giải trừ sự khống chế của Loki lên anh ấy, cách tốt nhất là đánh mạnh vào đầu anh ấy, điều chỉnh lại ý thức của anh ấy. Nhưng..." Natasha khó xử hỏi:

"Phải dùng lực mạnh bao nhiêu mới đủ? Cô có biết không?" 

Sarah giơ chân lên, vui vẻ cười nói: "Chân này của tôi đạp một cái thôi là đảm bảo giải trừ được."

"Ha ha..." Natasha cười khan một lúc, để cô làm vậy thì có thể xóa bỏ sự khống chế thật nhưng có lẽ nửa đời về sau Hawkeye chỉ có thể nằm trên giường, mắt đờ đẫn mồm chảy nước thôi. Haiz, vẫn là mình phải ra tay rồi.

Cứ như thế, tiểu đội đặc biệt đến cứu Loki cứ vậy mà bị diệt hết toàn bộ, chỉ còn mỗi phi công lái máy bay mang Loki chạy trốn. Chuyện này dạy cho ta một điều, đừng có kích động mà xông pha làm gì, cứ ở lại mà làm chân lái xe thôi, cũng chẳng phải chuyện xấu gì. 

Còn bây giờ trong trung tâm chỉ huy, Carter đang chất vấn Dottie tại sao lại ở đây.

"Tại sao tôi lại đến đây ấy à? Tất nhiên là để gặp bà rồi." Dottie cười tươi: "Bà không biết tôi gặp bao nhiêu khó khăn để đến được đây đâu, thế nào? Tôi ôm bà một cái nhé?"

Dứt lời liền dang hai tay ra, nhiệt tình tiến đến. 

"Đứng yên ở đó." Carter lại không hề cảm kích chút nào, cảnh giác cầm cây Havoc chỉ vào Dottie, cô thừa biết người phụ nữ đứng trước mặt mình khó chơi thế nào.

"Ơ? Bà đối xử với tôi như thế sao, Peggy?"

Dottie dường như rất đau khổ, hai tay che lấy mặt, trong giọng nói còn mang chút nghẹn ngào: 

"Bà không hề nghĩ xem là ai đã ở bên bà như hình với bóng, chăm sóc cho bà suốt 20 năm trời sau khi bà nghỉ hưu sao? Giờ bà lại chĩa súng vào tôi, thật sự làm tôi đau lòng như vậy?"

"Được rồi, giờ bà đã quay về SHIELD rồi, cũng tìm được người tình cũ rồi, giờ lại không cần đến tôi nữa? Tôi chẳng qua chỉ là món đồ chơi của bà thôi phải không?"

Nhìn biểu cảm của kẻ giết người Dottie là biết thế nào là tủi hờn, thế nào là bị ruồng bỏ. 

Trong này chắc chắn có chuyện, những người hóng chuyện đứng bên cạnh không rõ chân tướng sự việc, lập tức lấy coca với bỏng ngô ra xếp hàng ngồi xem.

Đến cả Nick Fury cũng cảm thấy hình như tiền bối của mình đã làm chuyện bội tình bạc nghĩa gì đó, vậy là ông cũng khẽ khàng tiến gần đến chỗ đó, chuẩn bị tìm hàng ghế đầu để xem.

Nhưng ông còn chưa đi được hai bước, sắc mặt liền hoàn toàn thay đổi, con mắt duy nhất trợn trừng, cuối cùng ông cũng hiểu tại sao rõ ràng Succubus không ở tầng này lại thình lình xuất hiện trong căn phòng này rồi. 

Ông nhìn thấy dưới sàn có một cái hố rất to, còn con husky ngồi bên cạnh thì đang dùng chân sau gãi gãi khắp người...

Cái quái gì vậy! Husky đào hố thì cũng coi như bản năng vốn có đi, nhưng sàn nhà này của bố là làm từ hợp kim đấy, thế mà cũng đào được sao? Lại còn là đào từ dưới lên?

"Nhìn gì hả đồ trọc đen!" Habbs cảm nhận được ánh mắt của Nick Fury liền khó chịu nói: "Nói ra chắc ông chẳng tin đâu, là do sàn nhà của ông ra tay trước." 

Nick Fury: "..."

Nếu không phải là đang đông người thì bố đây sẽ cắn chết mày!

Tiếng khóc của Dottie cứ dai dẳng mãi không thôi, Carter cuối cùng cũng không chịu được mà quát lên: 

"Đủ rồi, Dottie! Cái mà cô gọi là chăm sóc chính là việc lúc nào cũng mang súng nước đến nhà tôi để dọa tôi! Hơn nữa, cô là Kẻ ngủ say, bao năm qua cô luôn lừa dối tôi, cô không hề nghỉ hưu!"

Dottie vừa nghe thấy câu nói này liền dừng tiếng khóc, hai tay ôm mặt cũng bỏ xuống, trong mắt chẳng hề có lấy một giọt nước mắt, cô nhếch mép nói:

"Bà đúng là tẻ nhạt, Peggy nhưng tôi không phải là Kẻ ngủ say." 

"Tôi là Kẻ ngủ vùi."