Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 253: Đối với tôi bà ấy là duy nhất




"Nói thật là, trong kế hoạch lần này của tôi, hoàn toàn không có chỗ cho cô."

Evanson nói với Dottie đang ngồi trước mặt, hai ngón tay bắt chéo lấy nhau để trên mũi:

"Cô nói xem tôi nên làm thế nào với cô? Cô Dottie Underwood?" 

"Anh từng nghe về tôi rồi?"

Dottie không nói tiếp chủ đề của Evanson, hoặc có thể là cô ta đang kéo dài thời gian, đây vốn là điểm mạnh của cô ta:

"Thật là vinh hạnh cho tôi". 

"Đương nhiên là tôi biết cô."

Evanson lại không cảm thấy phiền vì bị chuyển chủ đề, dù sao bây giờ công việc chuẩn bị cho nghi lễ cũng chưa xong, cách giờ làm nghi lễ còn một khoảng thời gian:

"Cô cũng được coi là nổi tiếng... ừm, cũng không đến mức nổi lắm, nếu không phải tôi biết về cuộc đời của bà Carter thì cho dù tôi có nghe tên cô, tôi cũng không nhớ ra được cô là ai". 

"Ồ... tôi biết là sẽ như vậy mà." Dottie liếc mắt, thể hiện vẻ bất đắc dĩ mà lại có chút lẳng lơ:

"Tôi không nổi như hậu bối kia của tôi, nhưng những người như chúng tôi đây, danh tiếng lớn quá cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt".

"Cũng coi như là vậy đi, Black Widow (nhện góa phụ đen) Natasha ở một mức độ nào đó mà nói, cô ta rất khó mà làm một đặc vụ bí mật." 

Evanson trước tiên là hơi tán thành quan điểm của đối phương, sau đó nói:

"Cô ta nổi tiếng là vì tỉ lệ thành công của cô ta cao, còn cô..."

Evanson cười cười lắc đầu nói: "Tôi thật không biết nên đánh giá như thế nào, bị thôi miên, bị đánh ngất, bị bắt, cô có thể nói cho tôi, có lần nào kế hoạch của cô thành công không?" 

"Hoặc nói, là người đặt móng cho kế hoạch Black Widow, cô thích hợp ở trong nhà hơn, giày vò những cô gái đáng thương mà không phải đích thân ra trận?"

"Có lẽ là thế." Dottie cười cười nói.

Lúc này Evanson phát hiện Dottie tuy rằng từ khi mới bắt đầu, cô ả vẫn cứ liếc mắt đưa tình với hắn nhưng ánh mắt của ả lúc có lúc không nhìn về phía đằng sau hắn, mà trong ánh mắt còn có chút căng thẳng, lo lắng. 

"Cô đang lo lắng cho bà ta?"

Evanson biết được cô ta đang nhìn ai:

"Trên đường đi đến đây, bà Carter đã nói cho tôi hay, từ khi cô rút lui khỏi tổ chức, cô đã ở nhà đối diện với nhà bà ấy, có lúc cô giống như hàng xóm qua gõ cửa hỏi thăm, có lúc thì lại giúp bà ấy trừ khử những vị khách không mời mà đến.” 

Dottie chỉ nở một nụ cười mê hoặc mà vẫn chừng mực, coi như thừa nhận.

"Mà lần này cô đến là muốn xác nhận, có phải tôi đưa bà Carter đi là có ý đồ xấu không?" Evanson hỏi.

"Chúng tôi làm nghề này vô cùng nguy hiểm, cho dù rút lui cũng không được coi là đã an toàn." 

Dottie lúc này cũng không giấu giếm nữa, tầm mắt nhìn qua Evanson chăm chú vào Carter:

"Vì những chuyện ngày trước mà bà ấy kết không ít kẻ thù, mấy tên cặn bã không ra gì, chỉ thích đặt thù hận lên hàng đầu, muốn lấy mạng bà ấy sau khi bà nghỉ hưu".

"Vậy sao cô phải bảo vệ bà ấy?" 

Evanson xoa hai tay vào nhau, không hiểu hỏi:

"Theo tôi được biết, cô không chỉ một lần bại dưới tay bà ấy, không phải là hội chứng Stockholm (*) chứ?"

"Bà ấy nghỉ hưu rồi, tôi cũng đã từ lâu không làm nữa." 

Dottie tỏ vẻ chẳng sao cả nói:

"Khi chúng tôi không còn vì nhiệm vụ và trách nhiệm, chúng tôi phát hiện, chúng tôi có thể trở thành bạn bè tốt của nhau, thấu hiểu nhau".

"Vậy sao?" 

Evanson mắt híp lại, chăm chú nhìn vào đôi mắt đa tình của Dottie nói:

"Tôi còn cho rằng, một người là gián điệp quốc gia, một sát thủ mất đi mục tiêu, đang tìm cho mình lý do để tiếp tục sống".

"Dottie, tôi biết cô đã phải chịu sự huấn luyện khắc nghiệt, bắt đầu từ ngày cô tốt nghiệp, cô đã trở thành một người vừa không có quá khứ vừa không có tương lai, càng không có bản thân, chỉ có nhiệm vụ là tồn tại." 

"Mà khi cô bị quốc gia mà cô phục vụ chối bỏ, sau khi không còn nhiệm vụ và mục tiêu, cô thậm chí còn không biết bản thân vì sao lại phải sống tiếp. Nhưng khi đó những thực nghiệm gien làm trên cơ thể cô đã giúp cô có được tuổi thọ và tuổi trẻ mãi mãi, lúc này nó lại trở thành lời nguyền độc ác nhất".

“Cách duy nhất để kết thúc sự đau khổ sống vô hồn như thế này, đó chính là bắt đầu tìm một nơi tựa, mà nơi tựa này chính là người đã từng đánh bại cô nhiều lần, Peggy Carter, tôi nói đúng không?"

Evanson đi đến bên Dottie, tay đặt lên hai tay ghế, cúi đầu nhìn Dottie, nhẹ nhàng nói: 

"Bà ấy giờ là toàn bộ cuộc sống của cô, đúng không? Bà ấy là tất cả của cô".

Nét mặt Dottie từ lúc bắt đầu là mê hoặc, dần biến thành bình tĩnh sau đó lại trở thành... đau khổ như lúc này:

"Carter rất quan trọng đối với tôi, anh nói đúng, bà ấy là tất cả đối với tôi. Tôi từng nằm mơ cũng muốn trở thành một cô gái như bà ấy, có thể đi bộ như thế, nói năng như thế". 

"Sau đó bởi vì tôi  liên tục làm nhiệm vụ thất bại, quốc gia tôi từ bỏ tôi."

Dottie cười khổ, lắc lắc đầu: "Đáng cười là, bây giờ tôi vẫn sống, mà cái tổ quốc tôi phục vụ đã không còn nữa. Khi đó trước mắt tôi là một mảng đen tối, khi tôi đang yên lặng suy nghĩ về cuộc đời này, lại phát hiện ra..."

Dottie nhìn về phía Carter nói: 

"Kế hoạch của tôi đều bị bà ấy phá hỏng, tôi bị bà ấy bắt rồi lại được bà ấy thả ra, sau đó lại bị bắt lại, cuộc đời này của tôi dường như nhờ bà ấy mà tồn tại".

"Rất đau khổ đúng không? Số mệnh như vậy". Evanson cảm thông nói.

"Không." 

Dottie ngẩng đầu lên, thu lại vẻ buồn thương lúc nãy, vẻ mặt thay đổi cực nhanh, xem ra là bản năng của một gián điệp:

"Nghĩ thông những cái này rồi, tôi suy nghĩ cũng đơn giản hơn. Nếu số mệnh đã an bài như vậy thì đành chấp nhận số mệnh thôi. Nếu số đã trói tôi và Carter lại với nhau, vậy thì cứ đi theo bà ấy đến cùng là được rồi".

Nhìn vẻ mặt Dottie giống như muốn nói, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, Evanson chỉ muốn nói, cô gái, cô bệnh thật không nhẹ đâu. 

"Huống hồ tôi cũng là tất cả đối với bà ấy."

Dottie cười lớn, không còn nụ cười đa tình như khi nãy mà là một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc thực sự:

"SHIELD không còn cần bà ấy nữa, bạn bè bà ấy cũng đã đi trước bà ấy một bước, bây giờ chỉ còn lại một mình tôi có thể theo bà ấy đến cuối đời". 

"Tuy không nỡ lòng nhưng tôi vẫn phải nói với cô, Dottie."

Evanson mỉm cười, không còn một chút ý "không nỡ lòng" nào:

"Qua đêm nay, cô đối với bà ấy có lẽ sẽ không còn quan trọng như thế nữa". 

"Cái gì?" Dottie không hiểu.

"Cô cho rằng tôi đang làm gì?"

Evanson chỉ vào Peggy Carter ở phía sau: 

"Tôi sẽ lấy lại tuổi thanh xuân cho bà ấy, bà ấy sẽ nhanh chóng trở nên xinh đẹp trẻ trung như khi hai người mới gặp nhau lần đầu".

"Cám ơn, vậy thì bà ấy có thể ở bên tôi lâu hơn nữa."

Qua một hồi bộc lộ tình cảm thật ngắn ngủi, Dottie lại đeo lên chiếc mặt nạ xinh đẹp. 

"À, đúng rồi, cô vẫn chưa biết nhỉ?"

Evanson cười xấu xa:

"Người mà bà ta yêu, Captain America vẫn chưa chết, thời gian trước SHIELD đã tìm được anh ta, vớt lên từ dưới sông băng. Sau khi Carter khôi phục được tuổi trẻ, bọn họ sẽ lại tiếp tục mối tình duyên, hoặc có khi cô sẽ được nhận một tấm thiệp mời đến dự hôn lễ của bọn họ". 

"Hắn ta dám?!"

Dottie vừa đeo mặt nạ trong chớp mắt vì quá tức giận mà tự xé đi lớp mặt nạ bên ngoài:

"Hắn ta đá Carter 60 năm, khi Carter đau khổ nhất, chính sự xuất hiện của tôi mới kéo bà ấy ra được, khi bà ấy cô đơn không có ai giúp đỡ, cũng là tôi luôn luôn ở bên cạnh bà ấy!" 

Dottie điên cuồng giãy giụa, đáng tiếc dây thừng của Sarah buộc quá chặt, những động tác này của cô ấy chỉ làm cho Evanson nhìn đã con mắt, ngoài ra không có tác dụng nào nữa. Cuối cùng cô ta chỉ có gào thét điên cuồng:

"Sao hắn ta dám, sao hắn ta dám xuất hiện mà không nói một lời, cướp đi người duy nhất trong cuộc đời tôi, cướp đi Carter!"

"Thả lỏng đi, đây chưa phải là tình huống xấu nhất." 

Evanson vẫy tay, Dottie dừng lại vì giãy giụa quá mức mà giờ kiệt sức:

"Bà Carter không chỉ lấy lại được tuổi trẻ, mà còn có được sức mạnh vô cùng lớn, chiến đấu vì hòa bình thế giới, lại có được sự trọng dụng của SHIELD, thậm chí có thể trở về được cấp lãnh đạo, hơn nữa bà ấy sẽ trở thành siêu anh hùng được vạn người kính trọng, được mọi người yêu mến".

“Lúc đó bà ấy có còn nhớ tới cô không?" Evanson vuốt lấy tóc Dottie nói: 

"Bà ấy có còn nhớ đến cô, con mèo nhỏ hay ngồi liếm vết thương bên cạnh bà ấy không? Nói không chừng đến cả thiệp mời hôn lễ tôi vừa nói cũng không có cho cô".

Dottie giờ vô cùng hoảng loạn, cho dù đã từng trải qua thời gian huấn luyện vô cùng khắc nghiệt nhưng khi biết được bản thân sẽ lại mất đi một điều ý nghĩa trong cuộc đời, cô cũng trở nên lúng túng. Nỗi đau khi trở thành cái xác không hồn ấy, cô thực sự không muốn phải chịu đựng lần nữa.

Mà cô lại thấy mình không hề có phần thắng, Carter nhất định sẽ lựa chọn Captain America, không chọn cô. Vì thế cô chỉ có thể bất lực hỏi: 

"Tôi nên làm thế nào, tôi nên làm thế nào?"

"Có lẽ, tôi có một ý kiến cho cô."

Evanson mê hoặc nói: "Có lẽ tôi có cách, có thể làm cho Carter tiếp tục coi trọng cô, hoặc tôi có thể giúp cô trở thành... bồ nhí của Captain America". 

***

(*) Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình. Thuật ngữ này được bác sĩ tâm thần Nils Bejerot đặt ra sau một vụ phạm tội xảy ra năm 1973 tại Stockholm, Thụy Điển.