Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 248: Anh ta vẫn còn sống




Trong một căn hộ nào đó ở London, diện tích trong này không quá lớn, trang trí cũng rất đơn giản, dù sao cũng không giống như là nơi mà các nhân vật lớn nên ở.

Trong phòng ngủ của căn hộ, một bà lão tóc bạc da mồi nằm ở trên giường đang say sưa ngủ, nhìn từ trên tủ đầu giường của bà lão bày một đống thuốc lớn, xem ra tình trạng sức khỏe của bà lão hẳn là không được tốt lắm.

Tuy nhiên, mặc dù bây giờ mặt bà lão toàn là nếp nhăn, còn có chút tái nhợt nhưng lúc còn trẻ bà nhất định là một đại mỹ nhân. Vì sao nhìn ra được? Bởi vì ảnh chụp của bà lúc còn trẻ được bày ở trên một cái tủ đầu giường khác của bà. 

“Ôi chao.” Trong giấc ngủ bà lão nhẹ giọng rên rỉ một cái, từ từ tỉnh giấc, bà loáng thoáng cảm giác có một người ngồi bên cạnh giường của mình, thế là liền mơ mơ màng màng hỏi:

“Dottie? Là cô sao? Cô lại chạy tới đây dọa tôi nữa à?”

“Rất hân hạnh được gặp bà, bà Peggy Carter nhưng thật đáng tiếc tôi không phải là Dottie.” Người bên cạnh thân mật nói, từ giọng nói có thể thấy, hắn là một người đàn ông trẻ tuổi. 

“Cậu là ai?”

Bà lão nghe thấy giọng nói xa lạ này, lập tức mở mắt ra nhìn thử, đồng thời lặng lẽ đưa một cánh tay của mình vào trong chăn. Mà nếu như nhìn kỹ, lúc này bà vì tuổi già mà bên trong mi mắt trở nên đục ngầu, ánh mắt lộ ra ngoài quả thật sắc bén đáng sợ.

Nên nói thật không hổ danh là Peggy Carter? Là người mà Captain America yêu nhất, sau khi anh ta bị đóng băng thì bà ấy liền qua hỗ trợ Howling Commandos, tiêu diệt toàn bộ căn cứ HYDRA còn sót lại, khi chiến đấu xong còn ở lại tiền thân của cục SHIELD đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quân đoàn khoa học chiến lược, đồng thời liên tiếp giải quyết mấy vụ án lớn. Thế nên người phụ nữ này không thể coi thường rồi. 

“Tôi là cố vấn sự vụ đặc biệt tại SHIELD, Evanson Richter.”

Người tới chính là Evanson, sau khi ngắt điện thoại của Nick Fury, trước khi người của SHIELD tới đón thì anh liền rời khỏi khách sạn đang ở, chạy tới nơi này.

“Cố vấn sự vụ đặc biệt? Tôi chưa từng nghe qua chức vụ này.” 

Carter nghi ngờ nói. Cái này không phải là lãnh đạo chuyên môn cấp cao, chỉ là chức vụ để tiện đưa họ hàng thân thích vô ngồi không ăn lương sao? Chẳng lẽ SHIELD đã mục nát thành bộ dạng này rồi?

“Chức vụ mới được lập, có muốn tôi cho bà xem giấy chứng nhận không?”

Evanson cười nói, đồng thời đem bàn tay đưa vào trong ngực chuẩn bị xuất ra giấy chứng nhận. 

“Không cần đâu.” Carter đưa bàn tay đang bỏ trong chăn ra, phía trên cầm lấy một khẩu súng ngắn nhỏ tinh xảo:

“Cậu tìm một bà lão về hưu nhiều năm như tôi đây có chuyện gì sao?”

“Bà tin tôi?” Evanson hỏi, ngay cả giấy chứng nhận cũng không xem đã tin tưởng ngay? 

“Xem như tin đi.”

Carter nằm lên trên, thần thái trở nên lười biếng nhưng cây súng kia vẫn còn nắm chặt ở trong tay:

“Dù cho có nhìn giấy chứng nhận, tôi cũng không có cách nào chứng minh thật giả, huống chi cậu nếu đã muốn gạt tôi, cậu hoàn toàn không cần thiết phải bịa ra một chức vụ mà cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng nghe nói qua.” 

“Đúng... Phân tích rất có lý.” Evanson nói.

“Vẫn là câu nói kia, cậu tới tìm tôi để làm gì?” Carter hỏi:

“Trước khi SHIELD chuyển thành tổ chức mang tính toàn cầu, tôi đã về hưu, tôi nghĩ không ra có chuyện gì mà cậu phải đến tìm tôi.” 

“Đầu tiên là một tin tốt, một tin tức vô cùng tốt đi.”

Gương mặt Evanson tràn đầy ý cười:

“Nhưng tôi hi vọng sau khi bà nghe được tin tức này, có thể cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, dù sao sức khỏe của bà...” 

“Không quan trọng...”

Carter ngược lại một chút lo lắng cũng không có, cả đời này sóng to gió lớn nào cũng đều đã trải qua, bà cho là mình đã có thể bình thản tiếp nhận hết tất cả rồi.

“Captain America, Steve Roger, chúng tôi đã tìm được anh ta.” Evanson nói. 

“Tôi đã chờ giờ khắc này quá lâu rồi...”

Nghe xong tin tức này, Carter sửng sốt một hồi, mới cất lên giọng nói có chút trầm khàn:

“Nếu sức khỏe của tôi còn có thể chịu đựng được, tôi hẳn là nên tới nước Mỹ tự mình tưởng niệm anh ấy một chút.” 

“Không, tôi nhất định phải đi ngay lập tức... Nếu không những tên nhà khoa học đáng chết kia nhất định sẽ khinh nhờn di thể anh ấy, tôi nhất định phải lập tức khởi hành.”

Carter nói năng có chút lộn xộn, giãy giụa muốn từ trên giường bước xuống. Bà có thể tưởng tượng ra được thân thể của người mà mình yêu thương kia nằm trên bàn mổ, bị một đám người mặc áo blouse trắng vây lấy giải phẫu.

“Đừng kích động, thưa bà.” Evanson trấn an nói: 

“Bà hoàn toàn không cần phải kích động như thế, bởi vì Captain America còn sống.”

Nghe được tin tức này, Carter động đậy một hồi rồi đột nhiên quay đầu nhìn qua Evanson, cuối cùng kêu lên rồi co giật một cái, một tay bà ta ôm lấy tim, một tay chỉ lọ thuốc bên cạnh giường.

“Tôi nói rồi, xin đừng kích động.” 

Evanson nắm chặt tay Carter, một nguồn năng lượng màu xanh lục truyền vào trong cơ thể của bà, Carter lập tức dịu xuống.

“Chuyện đó là sao?” Sau khi Carter khôi phục lại liền lập tức hỏi. Bà rõ ràng cảm giác được có một nguồn năng lượng đặc biệt đã chữa bệnh tim cho mình.

“Tôi là cố vấn sự vụ đặc biệt dù sao cũng phải có chút bản lĩnh đặc biệt chứ.” Tổng hợp sinh mệnh lực trong Tà Năng, trong tình huống bình thường Evanson tuyệt đối sẽ không dùng loại phương pháp này cứu người, nhưng đối với Peggy Carter việc này đã không còn quan trọng nữa. 

“Cậu nói đều là sự thật sao?” Bản lĩnh đặc biệt gì đó cứ để đây từ từ nói sau, hiện tại Carter quan tâm nhất chính là tin tức Captain America còn sống này là thật hay giả.

“Đương nhiên là thật rồi.” Evanson khẳng định nói: “Trên thực tế cách đây không lâu, tôi còn cùng anh ta gặp mặt và trò chuyện qua.” Thiếu chút nữa còn bắt anh ta ra phố biểu diễn dùng ngực đè nát tảng đá lớn nữa.

“Rốt cuộc... là sao... Chuyện là thế nào?” Carter đã không dằn nổi muốn biết rõ ràng, đây rốt cuộc là thế nào. 

“Lúc rơi máy bay ở Valkyrie, Captain America chỉ là bị hôn mê, nhưng địa điểm máy bay rơi là ở bên trên dòng sông băng, do đó trước lúc đội trưởng tỉnh lại liền bị đóng băng, may mắn thay anh ta có thể chất của siêu nhân mới không bị đông cứng chết mà là rơi vào một loại trạng thái giống như ngủ đông vậy.”

“Khoảng hai tháng trước, một đội thăm dò dầu mỏ tìm được anh ta, bởi vì nhiều năm qua anh ta vẫn cứ ở trong trạng thái ngủ đông nên thân thể của anh ta không có một chút thay đổi nào.”

Evanson vừa nói vừa nhìn phản ứng của Carter. 

“Không có một chút thay đổi nào?” Carter hỏi.

“Đúng vậy.” Evanson cười lắc đầu:

“Mặc dù anh ta đã bắt đầu nhận bảo hiểm dưỡng lão nhưng thân thể của anh tavẫn chỉ khoảng hơn 20 tuổi.” 

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, anh ấy còn có cơ hội hưởng thụ cuộc đời của chính mình.”

Carter rất vui mừng nói nhưng trong đáy mắt lại có một tia không cam lòng. Nếu như Captain America cũng giống như bà dần dần già đi, nói không chừng còn có thể cạnh nhau tuổi xế chiều, nhưng mà bây giờ... Đã không thể nào nữa.

Evanson thu hết một tia không cam lòng này vào trong mắt, tiếp tục nói: 

“Anh ta lúc trò chuyện với tôi có nhắc đến bà, nói anh ta còn thiếu bà một cuộc hẹn.”

“Anh ấy vẫn còn nhớ.” Carter mang theo hồi ức trước kia mà cười nói.

"Anh ta rất muốn gặp bà nhưng vẫn chưa nghĩ kỹ nên đối mặt thế nào. Vả lại... "Evanson nói: 

"Bà cũng biết đấy, với thân phận của anh ta bây giờ thật không dễ để có thể rời đi."

“Tôi hiểu.” Carter gật gật đầu nói:

“Thật rất cảm ơn cậu đã đặc biệt chạy tới đây nói cho tôi biết tin tức này, đồng thời xin nhờ cậu chuyển lời cảm ơn của tôi tới cục trưởng Fury.” 

“Mặc dù tôi rất muốn nói không cần khách sáo.” Evanson nhếch miệng nở nụ cười nói:

“Nhưng tôi tới đây cũng không phải là chỉ vì để nói cho bà tin tức này, vả lại tôi là lấy thân phận của một người bình thường mà đến, SHIELD hoàn toàn không hề biết.”

“Cái gì?” Carter nhíu mày nghi ngờ. 

“Tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Evanson thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Nhưng trước hết, tôi muốn nhờ bà xem những thứ này trước.”

“Thưa bà Carter, bà có còn nhớ rõ thứ này không.” Evanson mở laptop của mình, bấm ra một tấm ảnh. 

Cái đó hẳn là một cái trâm cài ngực, chủ đề hoa văn đặc sắc, hình như là chữ V được viết hoa.

“Tôi đương nhiên nhớ rất kỹ.” Carter biểu hiện như đã nhớ ra: “Năm đó tôi truy tìm nó rất lâu.”

“Nhưng cuối cùng cũng không đi tới đâu.” Evanson nói: 

“Có đúng không?”