Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 221: Đá giả kim




Burning Legion luôn đem việc hủy diệt mọi thứ làm tôn chỉ hoạt động của mình nên bọn họ cho rằng không có thứ gì là bất tử, không có thứ gì là không thể hủy diệt. Nếu có, chỉ là vì anh chưa đủ mạnh hoặc là chưa tìm đúng phương pháp.

Mà thuật sĩ, chức nghiệp được tạo ra để phục vụ quân đoàn, cũng có suy nghĩ như vậy.

Cho dù là thần titan bất diệt cũng thua trong tay thủ lĩnh của quân đoàn, hay các vị thần thượng cổ thì cũng bị hủy diệt cũng với thế giới của bọn họ, còn đám người bán thần này thì chỉ là con kiến hôi dưới chân của quân đoàn mà thôi. 

Những con người đáng lẽ là thọ ngang với trời đất kia đều đã chết hết thì sao không thể giết chết những kẻ tuyên bố bản thân là bất tử này chứ?

Thực sự mà nói thì hộp sinh mệnh của Lich là một thứ rất khó nhằn, vì sự tồn tại của nó mà ngay cả các Paladin, người được mệnh danh là sát thủ của linh hồn cũng không có cách nào để giết chết Lich cả.

Nhưng nếu là một thuật sĩ mãn cấp, người đã nghiên cứu rất rõ về các linh hồn thì kết quả sẽ khác. Hắn có thể thông qua cầu nối giữa cơ thể của Lich và hộp sinh mệnh, trực tiếp thi triển phép thuật và bùa chú lên trên hộp sinh mệnh, hoặc lấy linh hồn ở trong hộp sinh mệnh ra thì lúc đó sự bất tử của Lich chính là một trò cười. 

Cũng có thể dùng chiêu đó với Ghost Rider, chỉ cần nghĩ cách để tấn công bản khế ước ở trong cơ thể hắn hoặc lấy nó ra khỏi đó để tiêu hủy là được. Nhưng mà với năng lực của Evanson lúc này thì việc này vẫn còn rất khó. Đương nhiên nếu muốn hắn có thể dùng Ulthalesh, the Deadwind Harvester, chỉ cần một đường chém là có thể giải quyết mọi vấn đề.

Còn về sự bất tử của Blackheart thì hắn cũng đã tìm ra được vài manh mối sau một thời gian quan sát.

Hiện giờ hắn đang nghi ngờ không biết Blackheart là được sinh ra hay là được tạo ra. Bởi vì bản chất của hắn khiến cho Evanson cảm thấy rất quen thuộc. 

Hắn có phần giống với Abomination, à, không phải là cái linh hồn khổng lồ màu xanh mà hắn đã nhét vào trong động cơ ô tô lúc trước, mà là một loại vũ khí chiến đấu của Scourge. Bọn họ vô cùng khỏe mạnh, bọn họ có thể nối liền các bộ phận đã đứt lìa trở lại như cũ, nhưng lại rất ngu rốt, bởi vì bọn họ không có linh hồn.

Cho nên rất khó để giết bộn họ, trừ phi bọn họ bị tinh lọc bởi thánh quang hoặc bị đốt thành tro bụi hoặc là phá hủy Scourge Magic và sợi dây nối liền mạng sống của bọn họ.

“Hừ hừ hừ... một món đồ được người khác chế tạo ra lại dám có dã tâm.” Trong giọng nói của Evanson tràn đầy sự khinh thường: “Thật là đáng buồn và đáng tiếc.” 

Evanson cho rằng Blackheart chỉ là một thứ mà Mephisto tạo ra trong lúc ông ta đang rảnh rỗi mà thôi, nhưng hắn được tạo ra bởi ma pháp nên phức tạp hơn Abomination rất nhiều. Cũng vì cái này nên việc giết chết hắn ta có phần phiền phức.

Nhưng mà không phải là không có cách.

Evanson lấy một món đồ ra sau đó không ngừng chà xát, nhưng lại không giống lúc thi triển ma pháp. 

Lúc này Sif vẫn đang chiến đầu với Blackheart, nhưng đợi đến nửa ngày trời mà vẫn không thấy Evanson có bất kỳ động tĩnh gì, trong lòng cô đang nghĩ anh ta muốn làm gì? Bà đây phải đánh quái vất vả như thế mà ngươi lại chỉ biết đứng nhìn thôi sao? Vì vậy Sif liền lớn tiếng hỏi:

“Anh muốn làm cái gì vậy?”

“Tôi đang chuẩn bị vũ khí.” Evanson cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn cắm cúi chà xát. 

“Anh đang chuẩn bị loại vũ khí gì?” Sif hét lớn, đánh nhau lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa chuẩn bị vũ khí xong? Nếu như ở Asgard thì anh nhất định sẽ bị xử theo quân pháp.

“Một loại vũ khí có thể giết chết hắn!” Evanson vẫn không ngẩng đầu, thế nhưng giọng nói của hắn lại tràn đầy sự âm hiểm.

Blackheart nghe xong cũng không nhịn được mà nghĩ thầm, anh xấu tính như vậy thì người nhà anh có biết không? Tôi là bất tử, trên đời này không có gì có thể giết được tôi, cho dù là có thì nó cũng sẽ không ở trong tay một con người nhỏ bé như anh. 

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ chăm chú chà xát của Evanson thì ở trong lòng con quỷ tuy đa nghi lại không hề thông minh này không khỏi nảy sinh sự nghi ngờ, lỡ như những lời mà hắn nói là thật thì sao? Quên đi, dù là thật hay giả thì giết chết hắn là cách tốt nhất.

Cho nên Evanson lại lập ra một kỷ lục mới trong việc kéo thù hận.

Tuy mục tiêu của Blackheart đã chuyển về phía Evanson nhưng Sif cũng không để hắn được toại nguyện một cách dễ dàng. 

Cho dù là Blackheart muốn làm gì thì cũng sẽ bị cô ấy ngăn lại. Cuối cùng thì Blackheart chỉ có thể cắn răng, cố ý tạo ra sơ hở để Sif chặt đứt cánh tay trái của hắn.

Nhưng khi cánh tay vừa rơi ra thì nó liền biến thành một làn khói đen che lấy ánh mắt của Sif. Chỉ là một cánh tay mà thôi, đợi lát nữa là hắn lại có thể khôi phục như thường.

Blackheart cũng nhân cơ hội này mà vượt qua tuyến phòng thủ của Sif rồi lao về phía Evanson. Hắn dùng cánh tay còn lại để bóp lấy cổ của Evanson nhưng đối phương giống như không phát hiện mà vẫn cúi đầu tập trung chà xát. 

Sau khi thoát khỏi làn khí đen kia thì Sif liền thấy cảnh này, cô hét to:

“Cận thận!”

“Chết đi!” Lúc này thì Blackheart chỉ cách Evanson khoảng ba bước chân thôi nên hắn cảm thấy bản thân đang chiếm ưu thế rất lớn. 

Nhưng Evanson lúc này đang vô cùng chăm chú, chăm chú đến nỗi không nghe được hai tiếng hét lớn lúc nãy.

Chỉ khi bị Blackheart túm lấy cổ thì Evanson mới ngẩng đầu, hướng về phía Blackheart mà nở một nụ cười lớn: “Ngạc nhiên chưa!”

Mỗi khi nghe thấy từ này thì tim của Blackheart lại chậm một nhịp, vì lần đầu tiên nghe thấy từ này thì hắn liền nhận được một cú đấm với toàn bộ sức mạnh của Kẻ hủy diệt, nhưng may là có đàn em chết thay, vậy lúc này sẽ là cái gì đây? 

Lúc này thì hắn đã biết sự bất thường nằm ở đâu. Bình thường thì cổ chính là bộ phận mềm mại và yếu ớt nhất của con người nhưng hắn lại cảm thấy cổ của Evanson cứng như nham thạch vậy, hơn nữa làn da cũng biến thành màu đen, mà không phải là màu đen bình thường mà là màu của hắc diệu thạch.

Cái này có gì đó sai sai, một người là con cháu người châu Âu da trắng sao giờ đột nhiên lại thành một người châu Phi da đen?

Ngươi có thể bóp vỡ lớp da của Demon được cộng thêm sự bảo vệ vô hình mới là lạ, nhưng sự ngạc nhiên mà Evanson nói đến cũng không chỉ dừng ở đó. 

“Hừ.” Evanson không tốn chút sức nào liền có thể gỡ tay của Blackheart ra khỏi cổ của mình.

Còn Blackheart khi nhìn thấy điều này thì chỉ biết há hốc mồm, bởi vì hắn phát hiện cánh tay còn lại cũng đã bị cắt lìa khỏi cơ thể. Hắn cũng không dám đứng ở đó nữa mà lùi ra xa.

Sau khi lùi ra xa thì hắn mới nhìn về phía Evanson, hắn muốn biết cái gì có thể chém đứt cánh tay phải của mình một cách dễ dàng như vậy. 

Hắn chỉ thấy đó là một con dao găm được mài ra từ một loại đá màu đỏ tím, con dao này được chế tác rất thô sơ, tuy lưỡi dao rất sắc bén nhưng nhìn cấu trúc tổng thể thì lại không đâu vào đâu, và cũng không hề xinh đẹp, phía cán cầm cũng chỉ được cuốn bởi một mảnh vải.

“Đó là cái gì vậy?” Blackheart nở một nụ cười chế giễu, bị mất một cánh tay vì loại đồ vật này thật là không đáng: “Một con gao găm vô cùng sắc bén sao? Tôi không cho rằng món đồ này có thể giết chết tôi.”

“Phải không?” Evanson cười nói: “Anh có thể nối liền cánh tay của mình lại không?” 

“Đương nhiên là được.” Blackheart vừa nói xong thì cánh tay trái của hắn cũng đã nối liền trở lại.

“Ý của tôi là cánh tay kia cơ.” Evanson khẽ nâng cằm.

“Hừ.” Evanson nghĩ thầm hắn ta quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nhưng mà ngay sau đó thì sắc mặt của hắn liền thay đổi, bởi vì hắn pháp hiện bản thân không có cách nào có thể nối liền cánh tay kia lại được, hơn nữa đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy. 

“Đó rốt cuộc là thứ gì?” Lúc này thì Blackheart không còn cách nào có thể bình tĩnh được nữa, món đồ này có thể khiến cho hắn không thể sống lại được nữa, chẳng lẽ đó là phương pháp để giết chết hắn sao?

“Linh...” Evanson vừa định nói ra thì lại quyết định thay đổi: “Đây là... đá giả kim.”