Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 219: Ma pháp ăn mòn




Sif không chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp, tràn đầy sức sống mà còn là một người chiến sĩ dũng cảm, chính trực và cũng chính điều này đã làm cho cô ấy càng thêm cuốn hút.

Lúc này thì Blackheart vẫn nắm chặt lấy cánh tay của cô ấy, có lẽ là vì thiên tính của loài ma quỷ dưới địa ngục, cũng có lẽ vì việc đã làm vương tử mấy nghìn năm nhưng vẫn chưa được truyền ngôi khiến cho tâm lý của hắn có phần vặn vẹo. Hắn cho rằng nếu hắn có thể biến người phụ nữ xinh đẹp và cuốn hút như thế này thành một đống xương khô thì đó là một loại hưởng thụ ở cả phương diện tâm lý lẫn thị giác.

Nhưng hắn lại quên mất một chuyện là từ sau khi đến đây thì sự xui xẻo vẫn luôn đi theo hắn nên một chuyện tốt như vậy sao có thể rơi vào hắn chứ. 

Sao khi Evanson tỏ ý mong mọi người đừng quên mất sự có mặt của hắn lúc này thì Blackheart lại cảm thấy có một một nguồn năng lượng đang không ngừng bành trướng ở trong bụng, làm cho hắn cảm thấy buồn nôn.

“Ọe...” Blackheart bỗng nhiên nôn khan, cảm giác bành trướng đó càng lúc càng mạnh khiến cho hắn không tự chủ được mà phải buông Sif ra sau đó tập tễnh lùi về phía sau. Khi mà nhìn xuống bụng của mình thì ánh mắt của hắn không thể giấu được sự khiếp sợ, vì tình huống lúc này của hắn nếu nói là bụng bia còn là nhẹ bởi nó giống như một cái trống vậy.

Bà nó, chẳng lẽ chỉ nắm tay là có thể mang thai, em gái sao cô lại có được kỹ năng khủng bố này chứ. Còn nữa tôi là đàn ông nên nếu có mang thai thì người đó phải là cô mới đúng chứ. Chẳng lẽ cô là một người đàn ông thật sự? 

Nhưng mà trạng thái của hắn lúc này thì chắc chắn không phải là mang thai, chỉ trong nháy mắt thì nửa người trên của Blackheart đã trở nên tròn vo giống như một quả bóng bay đang không ngừng được bơm thêm không khí vậy. Thậm chí cũng bởi vì quá béo khiến cho vị trí của các bắp thịt nằm ở sai vị trí và dẫn đến gãy cổ. Đầu của hắn lúc này đang rủ xuống trước ngục, không có cách nào có thể đóng mở miệng và cũng không thể nói được một lời.

Bùm, khi quả bóng bay được bơm quá căng thì nó sẽ nổ và cơ thể con người cũng vậy, khi cơ thể của Blackheart phình to đến cực hạn thì cũng sẽ phải nổ tung.

Giống như khi hắn bị Sif chém một kiếm thì sau khi hắn nổ tung cũng không xuất hiện tình huống máu tươi bắn ra bốn phía, chỉ có một lớp hắc khí tràn ra xung quanh thôi, nhưng lần này lại có cả những thứ khác nữa. 

Đó là một loại năng lượng còn hắc ám hơn cả bóng đêm, khi cơ thể của Blackheart nổ tung thì nó tạo thành những đợt sóng lan ra bốn phía. Tuy phạm vi mà nó ảnh hưởng rất nhỏ, ảnh hưởng cũng không quá lớn nhưng mà nhìn nó bạo phát trong cơ thể của con người thì vẫn có phần đáng sợ.

“Hô, cuối cùng thì cũng phát huy như bình thường.” Evanson đi đến bên cạnh Sif, sau đó cầm lấy hai cánh tay của cô ấy để kiểm tra vết thương: “Cầm nó.”

Sau đó hắn đưa cho Sif một viên đá trị thương được bao phủ trong một lớp năng lượng màu xanh: “Nếu là con người dùng nó thì sẽ có tác dụng phụ, nhưng tôi nghĩ với thể chất của cô thì sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đâu.” 

Tố chất thân thể của người Asgard tốt hơn loài người đến chục lần nên sức đề kháng của họ cũng sẽ tốt hơn loài người rất nhiều, và đó cũng là lý do cho việc Blackheart cầm tay của cô ấy lâu như vậy mà chỉ có thể khiến cho mỗi chỗ hắn chạm vào biến thành xương khô, chứ không phải là cả người biến thành bộ xương khô như những người bình thường khác.

Cho nên Sif có thể chống lại được tà năng mà hòn đá trị liệu mang đến và sẽ không có tác dụng phụ gì cả. Ừ, chắc là như thế...

“Được...” Tuy cảm thấy có chút không đáng tin nhưng Sif vẫn nhận lấy hòn đá trị liệu. Trong những năm cùng Thor chinh chiến khắp nơi thì cô đã thấy lắm thứ còn kinh dị hơn nhiều, ví dụ có lần cô đã bôi não của một viên tướng ở Trùng tộc do chính tay cô giết chết lên mặt để biểu thị niềm vinh dự, cho nên hòn đá này không là gì cả. Khi cô vừa phát ra một tiếng rên thì nơi bị Blackheart làm bị thương cũng từ từ khôi phục. 

“Một món đồ ma pháp thần kỳ.” Sau khi vết thương khôi phục thì Sif liền trả lại hòn đá cho Evanson:

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” 

Evanson nhận lại hòn đá trị liệu, sau đó liền nhận ra những ký hiệu ở trên hòn đá cũng hoàn toàn mất đi ánh sáng, đó là dấu hiệu thông báo hòn đá này đã mất đi tác dụng trị liệu. Nên hắn cũng tiện tay vứt nó đi: “Dù sao cũng là tôi đã kéo cô vào trong trận chiến này.”

“Ma quỷ dưới địa ngục đều là một đám đáng ghét, nếu như bọn họ xuất hiện ở Midgard thì Asgard chúng tôi phải có nghĩa vụ phải đuổi bọn họ trở về địa ngục.” Sif trả lời

Không biết loài người nghĩ như thế nào chứ phía Asgard đã tự coi trái đất là đàn em của mình. Vì vậy khi có người dám đến địa bàn của đàn em mình gây sự thì người làm đại ca phải giúp tiểu đệ của mình báo thù chứ. 

“Được rồi, lúc nãy anh nói cái gì phát huy bình thường?” Sif đột nhiên hỏi.

“Là ma pháp ăn mòn của tôi, đây được coi như lần phát huy bình thường nhất của nó.” Evanson cũng rất bất đắc dĩ.

Loại ma pháp này không những có thể tạo thành thương tổn trên cơ thể người bị đánh trúng mà còn làm cho bọn họ bị nổ tung và khiến cho những người ở xung quanh hắn cũng phải chịu ảnh hưởng. Nói chung là tình huống lúc nãy của Blackheart chính là hiệu quả bình thường nhất của loại ma pháp ăn mòn này. 

Sif bĩu môi từ chối cho ý kiến, cô cho rằng lý do chính là bởi vì loại ma pháp quá cao thâm, không dễ dàng để thi triển, hoặc là vị ma pháp sư trước mắt này là một tên gà mờ.

Evanson cũng không biết phải nói gì, tuy thực lực của hắn trong giới thuật sĩ không phải là quá nổi bật nhưng hắn có thể cam đoan là bản thân đã học trong một ngôi trường ma pháp chính quy.

Cho tới ngày hôm nay thì ma pháp ăn mòn của hắn mới phát huy bình thường được đúng lần này, còn nguyên nhân hoàn toàn là vì hắn chọn sai đối tượng. 

Người đầu tiên bị Evanson thi pháp là một sinh vật hình người tên Abomination, tên kia ăn lựu đạn như ăn hamburger vậy. Thế nên với thực lực lúc này của Evanson thì ma pháp ăn mòn không hề có hiệu quả với hắn ta.

Còn mục tiêu thứ hai thì Evanson không coi hắn ta là người mà là một hồn ma, và đó chính là Ghost Rider, người vẫn đang chiến đấu với Kẻ hủy diệt.

Cả người hắn đều được bao phủ bởi lửa địa ngục, ma pháp ăn mòn của Evanson đánh vào người hắn còn chưa kịp nổ tung thì đã bị vô hiệu hóa, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của sự ám ánh khiến cho hắn ta bị thương nặng, còn việc nổ tung thì không cần phải bàn nữa. 

Mà Blackheart lại không may mắn như hai người kia, đầu tiên hắn không có một cơ thể đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm như Abomination, cũng không thể hóa giải ma pháp nên hắn chỉ có thể bị nổ thành mảnh nhỏ thôi.

“Thực sự là ngoài ý muốn.” Bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến trừ trong không khí:

“Anh lập ra nhiều cái bẫy như vậy làm cho tôi nghĩ rằng thực lực của anh không đủ cơ. 

Hắc khí từ bốn phía xung quanh dần dần ngưng tụ lại, cơ thể bị nổ thành mảnh nhỏ của Blackheart cũng bắt đầu thành hình: “Trước đây nghe nói anh có thể đánh bại Ghost Rider tôi còn cho rằng cha tôi đang nói dối, nhưng bây giờ thì tôi mới biết là anh thật sự có năng lực đó.”