Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 200: Khế ước đến tay




Sau khi chiếc xe chở Evanson đi tới nơi, anh và Melinda bước xuống xe, vì để che giấu thân phận một cách nghiêm ngặt, hai người họ không chỉ đeo khẩu trang mà còn mặc trang phục chiến đấu y như những người khác. Có thể nói là cả người ngoài mắt với miệng ra thì chỗ nào cũng che kín mít. Hoàn toàn không có tác phong của một boss chuẩn bị ra trận, thích mặc trang phục mang dấu ấn cá nhân.

“Có chuyện gì lạ sao?” Sau khi xuống xe, Melinda mới phát hiện ra Evanson cứ nhìn mình suốt.

“Không,” Evanson thu lại ánh mắt, đáp. Anh không dám nói thẳng là bây giờ khi Melinda giấu đi mái tóc dài, che kín mít khuôn mặt, nhìn qua dáng người thì không thể đoán được là nam hay nữ. Chỗ kia cũng phẳng hơn một chút. 

Nơi họ đậu xe cách hiện trường chỉ hai, ba mươi mét nhưng Evanson không có ý định đi đến đó.

“Dẫn hắn ta đến đây, còn lại thì xử lý chuyện những người bị thương.”

Nghe theo mệnh lệnh của Evanson, hai người lính liền đỡ binh sĩ bị trúng đạn lui xuống để xử lí vết thương. Những người còn lại thì lôi cái kẻ bị bắn một trăm phát đạn tới chỗ Evanson. 

Lúc này, Evanson mới phát hiện ra rằng anh đang đứng cạnh một bia mộ đặc biệt. Nó đặc biệt là bởi vì bia mộ này đã có từ cách đây hàng trăm năm rồi nhưng chữ viết trên đó vẫn rất đậm nét rõ ràng. Có thể là do có một người có mối quan hệ sâu đậm với chủ nhân của bia mộ nên mới cẩn thận bảo vệ nó như vậy, hoặc là có người vẫn đang cần thời khắc để tuyên bố rằng người được ghi trên tấm bia đã thực sự chết rồi, tất nhiên cũng có thể xảy ra cả hai khả năng này.

“Ông còn định giả chết đến khi nào vậy?” Sau khi binh sĩ lôi người đó đến, Evanson lên tiếng hỏi, hắn vỗ nhẹ vào tấm bia mộ đó, không biết là đang đọc những dòng chữ trên tấm bia hay đang gọi cái người tên “Carter Slade” đang nằm úp trên mặt đất kia.

Tình huống gì thế này? Thế này mà cũng gọi là giả chết? Đám binh sĩ nghe thấy câu nói của Evanson, ai nấy đều lẩm bẩm trong lòng, sếp à, cái gã này giờ dùng làm vòi hoa sen để tưới cây cũng được luôn đó. Ngài không cảm thấy ông ta giả chết cũng giống thật quá mức rồi à? 

“Khụ… khụ”

Ai biết được là một kẻ đã được một đám người nhận định đã chết đến mức không thể chết hơn được nữa như Carter Slade, sau khi nhổ ra hai ngụm máu thì lại vẫn có thể chật vật trèo lên khỏi mặt đất. Mà thứ đón chờ ông ta chính là, ta trông thấy mi rồi! Thân người trúng 76 phát đạn lại ngã vật xuống đất.

Tay của Evanson khựng lại giữa chừng một cách ngượng ngùng, ban nãy anh vốn định đưa tay ra ngăn cản, nhưng tiếc là không kịp. Quan sát Carter Slade đã biến thành hồ lô máu, lại nhìn thấy các binh sĩ vội vàng thay băng đạn. Anh bất đắc dĩ nói: “Các quý ông, thân là một binh lính chuyên nghiệp, chúng ta có thể đừng căng thẳng như vậy được không?” 

“Được rồi... thưa chỉ huy.” Viên đội trưởng ngượng ngùng đáp lời Evanson.

Đội ngũ binh sĩ này là Evanson điều từ căn cứ của Thor đến đây, có thể sắp xếp ở bất kì đâu. Bọn họ ít nhiều đều đã chứng kiến qua muôn mặt của thế giới này, cũng có thể nói là họ có ít nhiều cũng có thể xử lí hoặc là đã nghe nói đến việc của những người có năng lực đặc biệt. Cho nên, về lý mà nói, biểu hiện có bọn họ phải ung dung một chút mới đúng. Nhưng mà sự việc trước mắt quả thật đã vượt quá sự hiểu biết của họ. Trúng một trăm phát đạn mà không chết, chẳng lẽ là lão cương thi Bạch Mao trong truyền thuyết sao? Ừm, có khả năng lắm, thảo nào lại muốn bọn họ lôi tên này ra chỗ có nắng.

Trải qua một trận ồn ào như vậy, Evanson thế nhưng nhất thời lại không biết nói gì nữa. Đổi lại, Carter Slade lại thở dài thườn thượt, ông lên tiếng trước: 

“Chỗ này là thánh địa, cậu đến đây làm gì?” Ngữ khí của ông ta tràn đầy thê lương. Sao có thể không thê lương cho được? Đây mới đích thị gọi là người ngồi trong nhà nhưng họa vẫn từ trên trời rơi xuống đó. Giữa trưa đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì vô duyên vô cớ thì bị người ta phá nát nhà. Vừa mới phản kháng một chút đã bị ăn một trăm phát đạn, đây cũng quá là tàn nhẫn rồi. Nhưng vừa nãy rõ ràng là cậu gọi tôi trước, tôi chỉ là đáp lại thôi, thế mà lại dính thêm bảy mươi mấy phát đạn nữa, tôi hỏi cậu có cần thể diện nữa không?

Thế nhưng, Evanson đâu có thông cảm cho cái lão già tính khí khó ở này, anh ta châm chọc:

“Thánh địa? Thánh địa tại sao lại chấp nhận một kẻ vô lại chối bỏ trách nhiệm?” Nói đến đây, Evanson ngồi xổm xuống: 

“Không cần biết đã qua bao nhiêu lâu rồi, món nợ trách nhiệm này ông nhất định phải trả, Carter Slade ạ.”

“Là hắn phái cậu đến đây?” Carter Slade miễn cưỡng ngẩng đầu lên, tuy là ông ta chưa chết nhưng cũng có chút không chịu nổi rồi.

“Hừ.” Bây giờ Evanson mới có thể nhìn rõ ngoại hình của ông ta, một chiếc áo choàng màu xám với mái tóc màu xám, một bộ râu bị nhuốm màu đỏ của máu trên khuôn mặt, đôi mắt của ông ấy hơi đục nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. 

“Ông đoán xem.”

Carter Slade chửi thầm trong lòng, đoán ông nội ngươi! Lão già đây năm nay đã hơn một trăm năm mươi tuổi rồi, sớm đã vứt quách mấy cái nhiệm vụ đó đi rồi. Ngoại trừ vua Cocytus ra thì còn ai có thể đến đòi hắn chịu trách nhiệm chứ?

“Cậu sẽ không có được những thứ đó đâu.” 

“Thật sao?” Evanson chỉ nói có vậy, không cho thêm ý kiến gì, sau đó anh ta dặn dò một binh sĩ:

“Đi tìm mấy thứ đó đi.”

Binh lính nghe lệnh đi tìm, còn Carter Slade chỉ nằm gục trên đất, luôn miệng lặp lại: 

“Cậu sẽ không tìm được, cậu sẽ không tìm được đâu...”

Chỉ mất một lúc binh lính đã ôm đồ đi tới rồi, Carter Slade vừa nhìn thấy những thứ đó thì chẳng nói gì, đó là năm cái xẻng Lạc Dương, ừm, cũng tầm thế đấy, dù sao cũng là dụng cụ đào mộ cả.

Tay Evanson đưa đi đưa lại một trong năm cái, còn đang cân nhắc xem nên chọn cái xẻng nào trước, thì ánh mắt của Carter Slade lại nhìn chằm chằm vào cái trong tay kia. 

“Có lẽ chính là cái này.” Cuối cùng Evanson cũng quyết định chọn lấy một cái, còn Carter Slade lại như đã chết vậy, ông ta chỉ lảo đảo rồi cúi gằm mặt xuống.

“Các cậu lui xuống đi.” Evanson đang muốn bẻ gãy cái xẻng thì đột nhiên lại nghĩ đến, chuyện này vẫn không nên để nhiều người biết là tốt nhất, vì thế anh hạ lệnh yêu cầu tất cả binh lính lui hết xuống.

“Nhưng mà chỉ huy.” Viên đội trưởng vừa muốn phản đối thì liền bị Evanson chặn lai. 

“Phục tùng mệnh lệnh.”

“Rõ.” Đi thì đi, một lát nữa, tên cương thi này sẽ nhảy dựng lên rồi cắn chết cậu.

“Cô không đi sao?” Evanson nói khi nhìn thấy Melinda vẫn đứng đó. 

Melinda nói: “Tôi nghĩ rằng tôi đã biết rất nhiều rồi.”

Evanson nghiêng nghiêng đầu, ném mạnh chiếc xẻng trong tay lên bia mộ, cán xẻng bị vỡ ra.

“Lấy được rồi, hoàn toàn không uổng công nhỉ.” Evanson liếc nhìn Carter Slade, sau đó lấy ra từ cán xẻng một cuộn giấy cổ xưa: 

“Ồ, khế ước San Venganza.”

“Cậu không thể mang nó đi được!” Carter Slade hét lớn, ông ta muốn đứng dậy, nhưng vì vết thương quá nặng nên ông ta lảo đảo rồi ngồi phịch xuống đất.

“Ông muốn ngăn cản tôi? Ông làm được sao?” Evanson cảm thấy thật nực cười. “Ông nghĩ là vì sao tôi lại lựa chọn lúc này đến tìm ông, hả kỵ sĩ Carter Slade?” 

“Kị sĩ? Ông ta là Ghost Rider à?” Melinda kinh ngạc thốt lên.

“Kỵ sĩ thế hệ trước.” Evanson giải thích:

“Cách đây 150 năm, ông ấy đã chấp nhận điều kiện của Mephisto và trở thành Ghost Rider, nhưng đến phút cuối thì ông ta lại thất hứa, phá vỡ khế ước.” Cuối cùng Evanson chép miệng, nói: “Một kẻ tồi không thực hiện giao ước.” 

“Cậu có biết thỏa thuận đó xấu xa đến thế nào không? Tôi không thể để nó rơi vào tay Mephisto được!” Carter Slade vô cùng kích động, ông có thể chấp nhận số phận bị nguyền rủa chỉ vì không muốn bản khế ước xấu xa này rơi vào tay Cocytus. Hiện tại lại bị nói thành kẻ tồi, điều này khiến ông hết sức căm phẫn.

“Vậy thì ngay từ đầu đừng nên đồng ý!” Evanson lạnh lùng nói, có lẽ vì anh ta cũng là người cho vay nên anh ta rất ghét mấy cái việc vi phạm thỏa thuận kiểu này.

“Bây giờ thì phiền phức đã tìm đến rồi, Carter Slade, chính vì nguyên nhân từ ông, nên mới... haizz”. Nói đến đây, Evanson ngừng lại, chỉ thở dài rồi phất tay. Anh thấy nếu như không phải cái gã già cỗi trước mặt mình thích tự ý thì bản thân sẽ không gặp phải rắc rối ngày hôm nay. 

“Hắn sẽ biến thế giới này thành địa ngục!” Carter Slade trầm giọng nói: “Chỉ cần có cái khế ước này.”

“Vậy sao? Nhưng tôi chỉ nghĩ là hắn muốn ăn một món tráng miệng mà thôi.”

Evanson lắc đầu, nhìn Carter Slade với ánh mắt thương cảm những kẻ thiểu năng: 

“Quả thực ông biết quá ít về thế giới này rồi, muốn biến cả thế giới thành địa ngục thì bản khế ước này vẫn chưa đủ!”

Nói xong, Evanson quay người rồi dẫn Melinda đi khỏi, anh không còn nhiều thời gian để nói chuyện phiếm với lão già này nữa rồi, mồi đã có trên tay, giờ nên thiết kế bẫy thôi.

Lúc sắp sửa bước lên xe, Evanson không thèm quay đầu lại, nói: 

“Hãy trân trọng lần biến thân cuối cùng của ông đi, ông không phải là đối thủ của tôi đâu.”

Sau khi Evanson rời đi, Carter Slade cố gắng thử cử động cơ thể nhưng phát hiện vẫn không ổn, với tình hình này thì phải đến đêm mới khá lên được, ông ta run rẩy đứng dậy, khi ông còn đang suy nghĩ xem liệu có nên dùng nốt lần biến thân cuối cùng của mình hay là giao lại chuyện này cho một Ghost Rider mới xử lí thì đột nhiên ông cảm thấy phía sau có một cơn gió lạnh. Ông quay phắt lại thì chỉ nhìn thấy một gã đàn ông cả người ướt nhẹp, sau đó lại xuất hiện thêm một gã mặc áo khoác đen, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.

Hai gã đó không nói một lời mà trực tiếp xông thẳng đến, vừa đánh vừa nói: 

“Lão già không đứng đắn, đã thế lại còn mặc một cây màu đỏ, mau nói tôi nghe khế ước đâu rồi?”