Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 192: Khuynh hướng giới tính




Melinda lái xe vào bãi đỗ xe, thử vặn thêm mấy lần nhưng xe vẫn không tắt máy.

“Haiz.” Nhìn Evanson ở bên cạnh ngủ say như chết, chán nản thở dài. Sau đó... tung một quyền thật mạnh giáng xuống bụng của anh.

“Ui… hự”. Một quyền này vừa có sự kết hợp cương nhu của Hồng gia thiết tuyến quyền, vừa có tính bộc phát của Vịnh Xuân quyền, lại có sự dung hợp nội công của Thái Cực quyền, đánh thẳng xuống người Evanson đang không hề có chút phòng bị, khiến anh nước mắt lưng tròng, ôm bụng kêu khóc. 

“Cô muốn làm gì?” Evanson lớn tiếng quát.

“Chúng ta đến nơi rồi, gọi anh dậy thôi.” Melinda nhún vai trả lời. Anh ngủ trên đường cũng thôi đi, nhưng mà cái tướng ngủ này thật khó coi chết đi được, bà đây ngồi bên cạnh cũng nhìn không nổi rồi.

“Cô không thể dùng biện pháp bình thường một chút sao?” Evanson bất mãn nói. 

“Rồi, nhưng không có tác dụng.” Melinda nghiêng đầu trả lời.

“Thật sao?” Evanson nửa tin nửa ngờ, sao cứ có cảm giác bà cô này cố ý đánh anh ta.

“Thật!” Melinda gật đầu, sau đó chuyển đề tài: “À, xe anh hỏng rồi, không tắt máy được, chìa khóa cũng vô dụng.” 

“Tôi chưa nói cho cô biết ư?” Evanson búng tay, động cơ xe liền dừng hoạt động.

“Chiếc chìa khóa chỉ là vật trang trí thôi, xe này được khống chế bằng phép thuật của tôi. Đừng có đánh trống lãng, cô từng dùng biện pháp bình thường gọi tôi dậy?”

“Phép thuật này thật tiện lợi, về sau không sợ làm mất chìa khóa xe rồi.” Melinda tán thưởng rồi mở cửa xe bước xuống. 

“Còn nữa, tôi lấy tổng bộ SHIELD ra thề, tôi đã dùng biện pháp bình thường gọi anh dậy.”

Evanson: “...” Thật không biết tại sao cô thề xong, tôi càng không tin cô nữa.

Hai người ra khỏi bãi đỗ xe, đi đến lối vào khu nghiên cứu, liền thấy có người đã chờ sẵn ở đó. 

Evanson lướt mắt qua ba người, người đứng đầu là người quen của anh cũng chính là chỉ huy cao nhất ở nơi đây, đặc vụ Phil Coulson.

Còn bên trái của anh ta là một người đàn ông đầu trọc, đeo kính cận, mang dòng máu Ấn Độ, nhìn không có gì đặc biệt.

Còn người bên phải là một gã mặt lạnh, từ ánh mắt sắc bén có thể thấy người này không hề đơn giản. 

“Đúng là bất ngờ, anh lại chịu đi xa như vậy.” Có lẽ quen thuộc rồi nên vừa thấy Evanson, Phil liền nổi hứng trêu đùa. Trong ấn tượng của anh, Evanson là người không thích ra khỏi cửa, là một tên lười biếng, không lợi ích thì không dậy sớm. Anh ta có thể tới được đây đúng là bất ngờ.

“Nhớ chức vụ của tôi không?” Evanson thả lỏng hai tay nói: “Cố vấn bí mật, chuyên giải quyết những vấn đề thần bí.”

“Nói như vậy, anh biết vật đó là gì phải không? Quá tốt rồi.” Phil Coulson liếc nhìn về phía trung tâm khu nghiên cứu cũng chính là nơi cây búa dựng ở đó. 

“Nhưng anh đến muộn hơn so với dự kiến.”

“Trên đường gặp phải một vài chuyện kỳ lạ...” Nhớ lại chuyện vừa xảy ra Melinda vẫn còn khiếp sợ trong lòng.

“Ví dụ như, thấy anh uy hiếp một cô thu ngân xinh đẹp ở siêu thị, không chừng cô gái đó đã báo cáo vụ việc với cảnh sát rồi.” Evanson tự nhiên nói ra một câu như vậy. 

“Uy hiếp?” Phải mất một lúc lâu, Coulson mới phản ứng ra đối phương nói chuyện gì, vội vàng giải thích:

“Cái đó sao lại xem là uy hiếp được?” Tôi là thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, hiểu chưa? Ê, ánh mắt đang nhìn người xấu của hai người là có ý gì.

“Không phải uy hiếp?” Evanson cân nhắc lại câu chữ một chút: 

“Dụ dỗ lừa gạt thì sao?”

Coulson xị mặt, hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta vẫn nên bàn chuyện chính đi.”

Anh phát hiện chuyện này qua lời kể của Evanson thì có giải thích thế nào cũng là càng tô càng đen thôi, vẫn là mau chóng chuyển đề tài trước khi người khác hiểu lầm mình là kẻ xấu thì tốt hơn. 

“Anh là đặc sứ toàn quyền, vậy tôi sẽ giới thiệu sơ về nhân viên ở đây. Trước khi hai người đến, đặc vụ cao cấp ở đây có ba người do tôi đứng đầu.”

Coulson chỉ tay về người bên cạnh đeo kính cận: “Đây là đặc vụ cấp 7, Sitwell.”

“Rất vui gặp anh.” Evanson bắt tay với Sitwell. Tuy là không có ấn tượng mấy với người này nhưng phép lịch sự cơ bản vẫn phải có. 

“Người này là…” Coulson chỉ tay về phía gã mặt lạnh:

“Đặc vụ Barton, đặc vụ cấp 9. Phụ trách công tác bảo vệ ở đây.”

“Ồ, đặc vụ Barton.” Đây không phải người thường, sắc mặt Evanson nghiêm chỉnh nói: 

“Talon có thể hồi sinh... à không phải, tôi nói nghe danh đã lâu, hân hạnh gặp anh, Mắt Ưng.”

“Tôi có nghe Natasha nhắc về anh.” Barton nhướng mày: “Cô ấy đánh giá rất cao về anh.”

“Chính là bà cô gian xảo đó hả? Anh đừng có đùa.” Evanson nhăn mày. 

“Ấn tượng của anh về cô ấy tệ vậy sao? Tôi nghe nói hai người hợp tác rất vui vẻ mà?” Barton nghi hoặc hỏi.

“Vui vẻ?” Evanson trề môi: “Nếu cô ấy không ở sau lưng nói xấu tôi thì còn miễn cưỡng nghe được.”

Ở nhiệm vụ lần trước, Natasha không chỉ làm báo cáo đánh giá tính cách của Tony Stark mà còn làm một bản về Evanson. Cũng giống như Tony, sau vụ việc anh cũng được đọc bản đánh giá. 

“Cô ấy nói tôi tham tiền, lười biếng, sợ phiền phức, không có lòng cầu tiến, càng không có tinh thần hy sinh. Như vậy thì thôi đi, dù sao tôi vốn là như vậy, nhưng mà...”

Nói đến đây Evanson đột nhiên trở nên kích động: “Cuối cùng cô ấy lại nói khuynh hướng giới tính của tôi có vấn đề. Căn cứ chính là những trò quái đản khi trêu trọc cô ấy.”

“Thật không thể tin được.” Evason đột ngột xoay đầu về phía Coulson. 

“Anh bạn, anh có ý gì với Góa Phụ Đen nổi danh này không?”

“Tôi thì không dám, còn anh...” Coulson hơi ngả về phía sau, hình như cố ý muốn giữ khoảng cách với Evanson.

“Gần đây, anh ta mới quen một cô gái.” Melinda đột ngột mở miệng: 

“Tuy là vẫn chưa xác định mối quan hệ nhưng anh ta rất nghiêm túc, còn vì chuyện này mà cãi nhau với sếp.”

“Ồ, vậy sao?” Phil Coulson đứng thẳng, cả gương mặt nhẹ nhõm hẳn đi.

“Biến!” Evanson nghiến răng nghiến lợi: 

“Anh đột nhiên thở phào là có ý gì? Không phải anh cũng nghi tôi... chứ!”

“Uhmm.” Coulson có chút lúng túng, trau chuốt lại cách dùng từ:

“Anh phải biết là, bây giờ anh đã hơn 20 tuổi rồi mà vẫn chưa... ừm, ở nước Mỹ như vậy là không bình thường. Mà cô gái tên Sarah kia quyến rũ chết người nhưng theo tôi biết hai người vẫn còn giừ mối quan hệ trong sáng nên... ha ha.” 

“Làm ơn đi, trước kia tôi đưa chuyện học hành lên hàng đầu, với lại có chút trì độn trong tình cảm mà thôi. Còn về Sarah...”

Evanson làm ra vẻ tiếc hận nói: “Haiz, người có vấn đề thực sự là cô ấy mới đúng, cô ấy không thích đàn ông...”

Coulson: “Ôi, đây mới là chuyện đau thương đây.”