Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 189: Thỏa thuận xong




Thuật lừa đảo! Cái gọi là chơi với dao có ngày đứt tay, Mephisto lập tức dính phải phép thuật này, đi vào trạng thái nghi thần nghi quỷ (*). Đây không phải vì hắn ta quá dễ gạt mà bởi vì những điều hắn ta biết thật sự quá nhiều. 

Hắn ta biết tầm quan trọng của búa thần Mjolnir cũng biết tính nghiêm trọng khi búa thần rơi xuống trái đất. Thế nên hắn đương nhiên cho rằng người có khả năng ra lệnh cho kẻ khác toàn quyền giải quyết vụ việc này chỉ có thể là vị thần cai quản cửu giới của Asgard kia thôi. 

Đây cũng giống như việc Tổng thống Mỹ ngồi ở Nhà Trắng, xung quanh là một đám sĩ quan cấp cao có biểu cảm nghiêm trọng, trong đó có một người đổ mồ hôi lạnh trịnh trọng nói: “Thưa Tổng thống, đạn hạt nhân đã sẵn sàng!” Còn ngài Tổng thống thì hít sâu một hơi, thanh âm đè nén nói: “Bắn.” Sau đó liền bồi thêm một câu: “Xin Thượng đế tha tội cho con.” 

Phản ứng của một người khi tận mắt nhìn tình cảnh này chính là: Ôi mẹ ơi, đây không phải là cuộc xâm lăng của người ngoài hành tinh thì chính là đại chiến thế giới. Tuyệt đối không phải là cuộc diễn tập vũ khí hạt nhân của Tổng thống và mấy sĩ quan đâu, hơn nữa mục tiêu còn là Liên Xô nữa chứ. 

Lúc này, Mephisto chống cây quyền trượng đi qua đi lại, chốc chốc lại liếc nhìn Evanson, trong lòng rối rắm không thôi. Mà người thấy rối rắm không chỉ có một mình Mephisto, Melinda luôn đứng một bên cũng cảm thấy mù mịt. 

Cô biết rành rành người ra cái lệnh toàn quyền xử lý là ai. Nhưng nhìn dáng vẻ của Mephisto bây giờ, trong lòng cô thầm nghĩ: Không phải chứ? Mặt mũi của sếp lại lớn như vậy sao? Một câu nói của ông ấy cũng khiến chúa tể địa ngục suy nghĩ lâu như vậy sao? 

“Với người ra lệnh cho cậu... cậu hiểu rõ bao nhiêu phần?” Mephisto dừng bước hỏi, một ác quỷ chuyên lừa người suốt ba ngàn năm nay sẽ không dễ dàng tin lời người khác nói. 

“Là loại người nào à? Hê hê.” Evanson đảo mắt, cười nói: 

“Một người cao cao tại thượng luôn thích sai khiến người khác, là một người luôn cho rằng mình phải bảo vệ thế giới này.” 

“Nhưng ông ta và mấy người chỉ biết nói không biết làm kia thì khác, ông ta đúng là có thể vì thế giới này mà chiến đấu, hơn nữa còn vì vậy mà hi sinh một con mắt.” 

Melinda: Đây đúng là sếp cô, cô theo ông nhiều năm như vậy, đúng là ông ấy không sai được! 

Mephisto: Phiền phức rồi, đúng là Odin. 

Người Asgard đã có ít nhất 300 năm chưa đặt chân xuống trái đất, cho dù là đến cũng rất bí mật, hầu như là không ai hay biết. Việc họ thường xuyên xuống trái đất và trở thành khách quen ở đây là chuyện của thế kỉ I. 

Chuyện của họ đã trở thành truyền thuyết, thật thật giả giả, cộng thêm trí tưởng tượng của mỗi người khiến cho nhiều sự tích của họ khác xa sự thật. Nhưng đây là con đường duy nhất mà loài người biết đến họ. 

Theo mấy truyền thuyết kể lại, Odin vì uống nước của giếng trí tuệ đã lấy con mắt của mình ra đổi, đưa cho người khổng lồ Mimir để đổi lấy sự khôn ngoan. 

Nhưng thực tế là con mắt của ông đã mất trong cuộc chiến với Laufey - vua của người khổng lồ băng, khi tên này muốn biến trái đất thành địa ngục băng giá. Đây cũng có thể xem là hy sinh vì thế giới. Điểm này ngay cả lớp thanh niên ở Asgard cũng không hề hay biết nhưng Evanson lại có thể nói ra, vì thế Mephisto cho rằng quan hệ của Evanson và Odin thật không đơn giản. 

“Không đúng...” Mephisto đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: “ Bọn họ sao lại nhờ cậu làm việc này?” 

Nhân tài của Asgard đông đúc, cao thủ cũng nhiều vô số mà chuyện cây búa của Thor vô cùng quan trọng, sao Odin không phái một người thân tín mà lại phái một tên Warlock miễn cưỡng có thể coi là không quá yếu, như vậy quá khác thường rồi. 

“Haiz…” Evanson thở dài, tỏ vẻ đau khổ: “Gia môn bất hạnh a!” 

Mephisto nghe xong liền ngẩn người, đây không phải câu hắn vừa mới nói sao? Ngươi bắt chước như vậy xin phép ta chưa? Với lại ngươi lấy đâu ra bất hạnh? Ngươi và Odin, còn có gia môn? Ta khinh, ngươi cũng xứng! 

“Ông cũng biết… Odin có tới hai đứa con.” Evanson giơ hai ngón tay. 

À, hóa ra là vậy. Mephisto lập tức hiểu ẩn ý của Evanson. 

Hắn biết Odin đã già nhưng vương vị chỉ có một mà con lại có tới hai. Búa thần Mjolnir biểu tượng của Thor lại đột ngột rớt xuống trái đất, bí ẩn trong này... he he. 

Khó trách Odin lại không nhờ người trong vương quốc xử lý việc này, bởi vì chỉ cần một chút bất cẩn đều có thể khiến Asgard rơi vào tình cảnh nội chiến, tranh giành vương vị chẳng có gì hay ho để khoe khoang cả. Cho nên tìm một người không liên quan thậm chí không chút gốc gác gì ở Asgard là biện pháp tốt nhất. 

“Thôi được, cậu giải quyết việc này trước đi.” Cuối cùng Mephisto quyết định nể mặt Odin, đồng thời quyết định trong thời gian ngắn sẽ không ra tay với tên Warlock này. 

Đây không phải vì hắn sợ Odin, thực lực của hắn ta và địa ngục không hề thua kém Odin và vương quốc Asgard chút nào. Nhưng quan hệ hai bên trước giờ vẫn luôn là nước sông không phạm nước giếng, nếu thật vì chút chuyện nhỏ này mà đi gây chiến thì thật là mất nhiều hơn được. 

Cái gì? Asgard làm sao có thể vì chuyện của một Warlock nhỏ bé mà động đao động thương chứ? 

Bây giờ Asgard đang diễn tuồng tranh giành ngôi báu, cây búa của Thor cũng bị đánh rớt, nói không chừng tình hình ở đó cũng hỗn loạn vô cùng, nếu ngay lúc này còn gây phiền phức với Odin thì ông ta làm sao chịu để yên cho được? 

Cũng có thể vì ổn định nội chiến nên kiếm một kẻ thù bên ngoài, trực tiếp ra tay với địa ngục thì sao? Như vậy còn nghiêm trọng hơn việc Blackheart tạo phản nữa. 

Thực tế, đối với việc Blackheart tạo phản Mephisto chỉ có tức giận chứ không hề lo lắng thằng con bất hiếu này sẽ thành công. 

Khế ước làng San Venganza ư? Hừ, chưa nói đến việc nó chưa tìm thấy được, cho dù tìm thấy thì sao? Không phải chỉ là hơn một nghìn linh hồn tội ác sao? Hắn chẳng qua thấy như vậy có chút lãng phí, đáng tiếc mà thôi. Còn muốn dựa vào một ngàn linh hồn này đòi lật đổ hắn ta, ha ha đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Nếu thật sự thành công thì cỏ trên mấy nấm mộ của các chúa tể địa ngục trước kia đã mọc cao 5 thước rồi. 

“Coi như tôi nể mặt cậu, nhưng...” Mephisto ngắm nhìn một chút ánh nắng sắp chiếu đến hắn ta, nói: 

“Cậu đừng quên khế ước giữa chúng ta, nếu nuốt lời thì cho dù là ai cũng không cứu được cậu.” 

“Chuyện này thì ông yên tâm.” Evanson khẳng định: “Tôi sẽ luôn tuân thủ khế ước.” 

“Mong là như vây.” Nói rồi thân ảnh Mephisto dần trở nên trong suốt, khoảnh khắc trước khi ánh nắng chiếu vào ông ta liền biến mất. 

***

(*) Nghi thần nghi quỷ: Phán đoán vớ vẩn, đa nghi sinh ảo giác.