Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 185: Những điều kiện của cocytus




"Tôi có thể từ chối không?" 

Thường thì chỉ có bốn loại người sẽ đáp ứng thỏa thuận với Cocytus. Một là kẻ đã mất tất cả mọi thứ, chỉ còn lại mỗi cái sinh mệnh thối nát. Thứ hai là những kẻ đã hoàn toàn khép kín tâm trí của mình bởi dục vọng, bọn họ không còn nhìn thấy bất cứ nguy hiểm nào nữa rồi. Thứ ba là những kẻ nghĩ rằng họ thông minh tuyệt đỉnh, trí tuệ hơn người, họ nghĩ rằng ngay cả những con quỷ cũng phải cúi đầu trước tài trí của họ. Và thứ tư chính là những kẻ đáng thương nhất, những kẻ mà không hiểu rõ được tình hình, vốn dĩ họ không hề biết việc mình đang làm có ý nghĩa gì. Có lẽ ngay từ đầu đây đã là trường hợp của Johnny Blaze. 

Còn Evanson dĩ nhiên không thuộc vào bất kì loại nào trong số bốn loại kể trên, vì vậy anh hoàn toàn không muốn thực hiện thỏa thuận gì với Mephisto, ngay cả khi đối phương chủ động khen là anh rất thông minh. 

Ờ, có lẽ phải nói rằng chính vì ông ta nói như vậy nên Evanson càng muốn từ chối. Vô duyên vô cớ lại "được" một Cocytus lớn mặt khen ngợi thật không phải là một chuyện tốt lành gì. 

"Tất nhiên là có thể." 

Bị từ chối nhưng Mephisto không một chút tức giận, rất có dáng vẻ của một kẻ biết nhẫn nhịn khi thương vụ mua bán bất thành. Ông ta chỉ mỉm cười và nói: 

"Có gì mà không được chứ. Ta sẽ không sai hiệp sĩ của mình không ngừng truy sát ngươi, cũng sẽ không đưa ra điều kiện phải giết ngươi khi kí hiệp ước với kẻ khác. Ta là một kẻ rất biết đạo lí mà." 

"Có điều..." Nói đến đây, Mephisto đổi sang bộ dạng ra vẻ đáng tiếc thay cho Evanson lắm. 

"Cơ hội được thỏa thuận với ta hầu hết những người trên thế giới này cả đời cũng không có được. Ngươi cứ như vậy mà bỏ qua, không cảm thấy tiếc hay sao? Hay là vẫn nên suy nghĩ kĩ hơn đi." 

Evanson: "Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ kĩ hơn về điều này." Con bà nó, ông đã nói tới mức này rồi, tôi còn có thể từ chối được sao?" 

Bị Cocytus "ghim" cũng không phải chuyện hay ho gì. Mặc dù bọn họ không thể tự mình bước vào thế giới này, sức mạnh của phép chiếu cũng bị hạn chế nhưng bọn họ vốn dĩ cũng không thích tự mình ra tay. 

Và bạn có thể phải chiến đấu với một Ghost Rider bất tử vào mỗi đêm, hoặc bị truy đuổi bởi một nhóm người lạ bất kì lúc nào, nguyên nhân cũng chỉ vì những kẻ đó đã có một "hợp đồng lao động" với lão già kia. 

"Ngươi có thể nói ra điều kiện của mình trước." Mephisto cầm lấy cây gậy pha lê có khắc hình đầu lâu của mình, chậm rãi bước tới chỗ Evanson. 

"Ta có thể giúp ngươi thực hiện những điều đó trước." 

Ngạc nhiên chứ? Trong quá trình giao dịch, Cocytus sẽ là bên chi trả trước tiên, tất nhiên bọn chúng làm vậy chủ yếu là chúng sẽ không phải sợ những kẻ khác quỵt nợ, hơn nữa chúng coi sự chi trả này như một khoản đầu tư, đến cuối cùng chúng có thể thu cả vốn lẫn lãi về. 

"Ông thật hào phóng đấy," Evanson xoa xoa thái dương, nói một cách kì quái. 

"Ta trước giờ vẫn luôn rất hào phóng." Mephisto gật nhẹ đầu, cầm lấy cây gậy, chỉ vào Johnny đang đứng sau và nói: 

"Có vẻ ngươi khá hứng thú với sức mạnh của hắn." 

Có lẽ ông ta đã nhìn thấy Evanson trong bộ dạng biến thân thành Demon, ra sức hút lấy ngọn lửa trên người Ghost Rider. 

"Có muốn nữa không? Ta có thể đưa nó cho ngươi." 

"Đổi lại là lấy linh hồn của tôi làm cái để trao đổi? Không!" 

Evanson không chút đắn đo liền từ chối ngay lập tức. Thật lòng mà nói, ngọn lửa của địa ngục Ghost Rider, đối với sự tu luyện phép thuật của Evanson, đặc biệt là về thuật hủy diệt thì nó còn có chút hữu ích, nhưng nếu phải trở thành một Ghost Rider đến linh hồn cũng không thuộc về mình thì nghỉ khỏe đi nhé. Thử nghĩ mà xem, đến linh hồn cũng đã rơi vào tay kẻ khác thì dù có mạnh hơn nữa cũng chỉ là một con quỷ bù nhìn mà thôi. 

Hơn nữa nếu Evanson thực sự muốn đạt được sức mạnh thông qua thỏa thuận thì anh ta có một cách đối phó hay hơn. 

"Thế còn quyền lực thì sao?" 

Sức mạnh và quyền lực đã trở thành hai thứ cám dỗ kì diệu mà Cocytus lấy ra để mê hoặc con người. Vì vậy Mephissto lấy nó ra để thuyết phục Evanson: 

"Mặc dù bây giờ không được như trước đây, không thể giúp ngươi trở thành vua của một nước nhưng ta vẫn có thể khiến ngươi trở thành chủ nhân của loài người." 

"Không cần thiết." 

Evanson lại một lần nữa từ chối. Quyền lợi của Cocytus đưa ra cho bạn dù có lớn hơn nữa thì thực tế bạn vẫn chỉ là một nô lệ của ông ta thôi, tất cả những gì bạn thống trị cũng đều là quản lý thay cho ông ta, không hơn không kém. 

"Tình yêu?" Mephisto lại đưa ra một điều kiện: 

"Ta có thể khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều ngã xuống vì ngươi." Sau đó, ông ta quay sang nhìn Melinda đang đứng bên cạnh Evanson: 

"Đây có phải là người phụ nữ trong lòng của ngươi? Ta có thể làm cho cô ta yêu ngươi ngay bây giờ." 

Melinda trợn tròn mắt, nếu không phải trước đó Evanson đã dặn dò cô, lại thêm cả danh tính của kẻ đang đứng trước mắt quả thực rất dọa người thì cô thực sự có chết cũng muốn xé rách mồm của cái lão già lưu manh kia. Nhưng chưa đợi cô nuốt xuống cục tức này, bên tai lại truyền đến một giọng nói khiến cô càng thêm bấn loạn. 

"Không." 

Evanson gần như hét toáng lên: 

"Khiến cô ta yêu tôi, cái cách nghĩ này đúng là quá điên rồ rồi." 

Nhìn chung Evanson không hề có một chút ý nghĩ gì khác với Melinda, mối quan hệ hiện tại của họ có thể được coi như những người bạn, nếu tiến sâu hơn nữa cũng có thể trở thành những người bạn tốt. Nếu mà có hứng thì tình một đêm, điều này anh cũng không phản đối, nhưng nếu nói đến yêu đương thì thôi, bỏ qua đi. 

Melinda nắm chặt nắm đấm đến nỗi phát ra tiếng kêu răng rắc, mặc dù cô không có ý nghĩ đặc biệt nào dành cho Evanson nhưng thái độ như nhìn thấy ma của anh ta khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Gì mà hết sức điên rồ? Lão nương đây kém cỏi vậy sao? 

"Vậy... tiền thì thế nào?" 

Sức mạnh, quyền lực và sắc đẹp, mấy thứ đó hắn đều không cần, Mephisto tất nhiên sẽ đề cập đến tiền là thứ tiếp theo. 

Tiền, thứ này quá có lực sát thương đối với anh ta nhỉ? Melinda liếc nhìn Evanson, với sự hiểu biết của cô, tên quỷ nghèo khổ này lúc nào cũng luôn thiếu tiền, bây giờ lại phải đối mặt với sự cám dỗ của đồng tiền, nói không chừng sẽ đánh mất mình cho xem. 

"Ề... thôi bỏ đi, đi thỏa thuận với ông về tiền bạc thì đúng là quá lãng phí cơ hội này." Cũng không biết năm đó là kẻ nào đã lấy linh hồn thủy tinh để đổi lấy kim tiền vàng, khiến cho đám Demon đều cảm thấy thế giới suy đồi, Warlock cũng bị sự mê hoặc của đồng tiền làm cho thoái hóa cả, đâu còn đơn thuần như ngày trước nữa. 

“Ồ, ngươi cũng quá kén chọn rồi đấy?” Mephisto cau mày và có vẻ đã hơi mất kiên nhẫn. 

"Không thì ngươi cứ dứt khoát nói ra điều kiện của mình đi." 

Evanson nhắm mắt làm ngơ, ông nên sớm để tôi tự lựa chọ rồi, còn nữa, ông không biết là mấy cái thứ ông vừa nói đều là những thứ cũ rích từ mấy nghìn năm trước rồi, ông không thể theo kịp thời đại hay sao, đổi sang cái mới mẻ hơn đi chứ. 

Tuy nhiên, nếu để tôi tự lựa chọn, phải chọn gì mới hay đây? Evanson lại rơi vào khó khăn. Chắc chắn không được chọn thứ quá quý giá, Cocytus nhất định sẽ không chịu mua bán lỗ vốn. Mà thứ quý giá mà mình tự chọn thì cái giá phải trả chắc chắn cũng không hề nhỏ, thậm chí sẽ là một cái giá mà bản thân căn bản không thể trả nổi. 

Evanson nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó nhắm mắt lại và cẩn thận cảm nhận một chút, sau đó mới nói: 

"Ông có biết hội Wizard ẩn tu không?" 

"Hội Wizard ẩn tu?" Mephisto suy nghĩ kĩ càng, có thể là do cách gọi của thế giới loài người và địa ngục khác nhau, một lúc sau, ông ta mới có phản ứng. 

"Nếu như ngươi đang nhắc đến tổ chức pháp sư chỉ có một tên cầm đầu khá là khó đối phó thì ta đã nghe đến rồi."