Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 182: Cảm nhận năng lượng demon trong cơ thể tôi




Evanson đang gấp rút tận dụng thời gian để thu thập phép thuật, đối với anh, giờ chỉ có một cơ hội để tấn công. Nhưng tại sao trông Ghost Rider lại không giống như vậy. 

Để sử dụng kĩ năng mạnh nhất của bản thân, The Eyes of Judgmen (con mắt phán đoán), Ghost Rider phải càng gần với Evanson càng tốt, ở khoảng cách hiện tại, nếu phép thuật của Evanson được chuẩn bị trước, hắn ta sẽ không có cơ hội trốn thoát. 

“Đừng mơ lại gần được tao, lên!” Evanson hợp nhất phép thuật, miễn cưỡng phân ra một chút X-2,  tạo ra một sự bảo vệ vô hiệu giữa anh và Ghost Rider. 

“Nó ổn rồi. Chỉ mất thêm một chút thời gian nữa thôi.” 

“A!” Khi chỉ còn cách hàng rào chắn năm mét, Ghost Rider vung dây xích trong tay và ngọn lửa địa ngục bùng cháy trên sợi xích, đập mạnh lên bề mặt không gian bảo vệ. 

“Đừng hòng ngăn cản được ta!” 

Mặc dù đòn công kích này cuối cùng cũng bị đánh trả lại nhưng màng bảo vệ Nether này cũng bị tàn phá bởi các vết nứt. Lực Man của Ghost Rider không bằng Abminition nhưng lửa địa ngục của hắn cũng không phải trò đùa, đây chắc chắn có thể tính là đòn công kích phép thuật cấp cao. 

Các sợi xích bị dội ngược lại đều nằm trên cánh tay phải của Ghost Rider, cho phép phía sau tay phải nắm lại và tấn công. Điều này đã đạt đến giới hạn của màng bảo vệ Nether, khiến nó đột nhiên nổ tung. 

Ba bước đi! 

“Sinner, linh hồn của ngươi sẽ bị thiêu đốt dưới ánh mắt của ta!” Ghost Rider, kẻ đã phá vỡ rào chắn, giơ tay bắt lấy Evanson. 

“Kẻ khốn kiếp là mày mới đúng!” Đúng tại giây phút nghìn cân treo sợi tóc đó, phép thuật của Evanson cuối cùng đã được hoàn thành. 

“Đã quá muộn rồi!” Ghost Rider phát hiện ra rằng vào lúc này, ngay cả khi hắn đã bắt được Evanson thì cũng bị trúng phép thuật của Evanson trước khi sử dụng con mắt phán đoán, hắn ta sẽ bị trúng phép thuật đầu tiên. 

Bốp, bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của Ghost Rider duỗi thẳng ra, ta không trừng chết được ngươi thì cũng sẽ đấm chết ngươi. 

“Thuật bỏ lại giết trong tấc thước?” 

“Đứng im!” 

Cuối cùng, trong khi Ghost Rider đã bị bao trùm bởi các linh hồn ma quỷ, Evanson cũng bị trúng một cú đấm nặng, phụt cả máu. 

“Khụ, cũng may cuối cùng cũng mở áo giáp ma thuật.” 

Evanson nằm trên mặt đất ho ra một ngụm máu, cố gắng nhìn lên và nhìn vào ngực anh, nơi có một chỗ lớn như cái bát, có màu đen khói của carbon. Điều này cũng đã khá tốt rồi, nếu không phải sau khi anh ta dùng thuật giết trong tấc thước, mở thuật Demon Armor (áo giáp demon). Cú đấm này ước chừng đã lấy mạng anh ta rồi. 

“Haiz, thế nên tôi mới nói tôi ghét phải combat mà! Đó là một cái chết đau đớn đấy. Nghe nói những vết thương do Ghost Rider gây ra sẽ không khép miệng lại được. Mình không nên nằm trong số đấy.” 

Evanson đấu tranh để đặt một viên đá chữa lành trên ngực. 

“Tạ ơn chúa, có thể chữa khỏi.” 

Vào lúc này, không nên có một người phụ nữ xinh đẹp chạy đến vừa khóc vừa chạy tới, đá tôi dậy và hỏi tôi có bị gì không? Mặc dù lần này đến có hơi muộn xíu, nước mắt nước mũi xì ra thì cũng đã kết thúc rồi, nhưng đừng quá thờ ơ như vậy được không? 

Chấn thương vừa tốt hơn một chút mà Evanson bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi. Nhưng nói đi phải nói lại, anh ta bây giờ được coi là một người bị thương nghiêm trọng và Melinda phải đến để giúp anh ta. 

Bằng! Một tiếng súng vang lên. 

Lần này, Evanson giật mình một cái, anh nhìn chăm chú vào Melinda, phát hiện hai tay cô nữ đặc công này đang giữ chặt khẩu súng, sắc mặt đầy thận trọng nhìn về phía này. 

Từ hướng súng trên tay cô cộng thêm cả tiếng súng ban nãy, Evanson có chút linh cảm xấu, anh từ từ quay đầu và sau đó mở to mắt. 

“Cái... Cái gì…?” Ghost Rider đứng bất động cách đó không xa, mà phát súng ban nãy nhắm đúng vào sọ của hắn. 

Tôi nói cô không lại đỡ tôi, hóa ra là sợ tôi sẽ toi hả? 

Trong ấn tượng của anh ta, thuật giết trong tấc thước sau khi tấn công lên Ghost Rider xong, mặc dù không thể giết chết được hắn nhưng cũng khiến hắn không thể nhúc nhích, toàn thân nhuộm một màu xanh mới đúng chứ. 

Tuy nhiên, mặc dù bộ dạng hiện tại của hắn rất thảm, hắn ta giống như một bộ xương bình thường ngoại trừ việc khói đang bốc lên khắp người nhưng không phải là màu xanh lá cây. 

“Tại sao lại thế này được?” 

Hắn ta đã làm sạch ngọn lửa bị ăn mòn lần nữa sao? Không thể, nếu toàn bộ cơ thể bị ô nhiễm, hắn không thể làm được điều này, và ngay cả khi hắn ta làm vậy, sau khi ngọn lửa được khai thông hoàn toàn, hắn ta cũng nên loại bỏ sự biến đổi và khôi phục lại hình dáng của người bình thường. Hình dáng này thì được tính là gì? 

“Ừm, thì ra là vậy à.” 

Evanson cẩn thận đánh giá Ghost Rider và phát hiện ra rằng ngọn lửa trong tay phải của hắn vẫn đang cháy. 

“Bởi vì đòn tấn công của tôi, bàn tay đó của hắn ở ngoài phạm vi sát thương của thuật giết người trong tấc thước, và trước khi năng lượng tà ác lây lan, nó đã bị loại bỏ khỏi cơ thể rồi.” 

Evanson phân tích lý do: “Gã này may mắn đấy nhưng cũng đã bị mất rất nhiều sức mạnh rồi. Mày cũng cần một thời gian mới hồi phục được nhỉ?” 

Khắp cả người Ghost Rider chỉ còn một ngọn lửa nhỏ ở bên tay phải, hắn cần có thời gian để phục hồi, nhưng hắn ta là sứ giả địa ngục dưới hình dáng con người do quỷ dữ tạo ra nên thời gian hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với người bằng da bằng thịt như Evanson. 

Không mất quá nhiều thời gian, cơ thể của Ghost Rider lại một lần nữa cháy bùng lên, nhưng nó không còn mạnh mẽ như lúc đầu nữa, bây giờ hắn ta giống như một cái bình xăng sắp hết, đã thế lại còn mở ra một cái nắp nhỏ. Chỉ cần một mồi lửa nho nhỏ thôi cũng đủ để ngọn lửa bao trùm lại hắn ta. Hai lần phóng lửa trên diện rộng như thế, năng lượng của hắn sắp bị vét sạch rồi. 

Bộp. 

Ghost Rider lảo đảo đứng dậy, nhưng hắn vừa mới định bước đến chỗ Evanson thì lại ăn thêm một phát súng vào đầu. 

“Bộ xương kia, không được đến gần anh ấy.” 

Melinda tiếp tục bắn. Sau khi bắn hết một băng đạn, cô lấy một băng khác ra thay rồi tiếp tục bắn. Cuối cùng, sau khi đã bắn hết tất cả số đạn mà mình có, cô vứt khẩu súng qua một bên, làm ra bộ dáng chuẩn bị đánh nhau. 

“Mày nói tao có tội? Vậy thì mày thử phán tội tao thử đi!” 

“Cảm ơn, Melinda.” Evanson nằm trên mặt đất, thì thào nói. 

Ghost Rider mặc dù đã suy yếu nhưng không phải là kẻ mà một người bình thường như Melinda có thể đối phó, cô làm như vậy tương đương với đang mạo hiểm mạng sống của mình để cứu Evanson. 

Mặc dù không biết là vì công việc, hoặc thực sự là vì tình bạn giữa hai người đã được hình thành sau biết bao nhiêu lần chạm mặt nhau nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến việc Evanson công nhận người bạn này cũng như tấm chân tình của cô ngày hôm nay. 

Ghost Rider liên tục bị kích thích, hắn giơ tay, vung chiếc dây xích đã tắt ngụm lửa cuốn chặt lên người Melinda. Dù chỉ là một lực mạnh đơn thuần nhưng cũng khiến những người bình thường như Melinda chết ngay lập tức. 

Ầm! 

Một vụ nổ nhỏ đã thay đổi hướng chiếc dây xích sắp tấn công Melinda. 

“Nếu cô chết, khi quay về tôi biết giải thích với mọi người thế nào đây. Vẫn là giao việc này cho tôi đi.” 

Evanson cố gắng đứng dậy, nói với Melinda. 

“Nhưng vết thương của anh...” Melinda đang muốn bác bỏ cái quyết định đó thì lại thấy vết thương trên ngực của Evanson đã được chữa lành. 

“Vết thương ngoài da thì khỏi rồi, còn bên trong thì vẫn còn đau lắm.” 

Evanson nhăn mặt: “Thực sự đau đấy, tên khốn, lần đầu tiên tôi bị thương nghiêm trọng thế này.” 

Nghe thấy tiếng chửi bới không ngớt của Evanson, Ghost Rider ngay lập tức thả Melinda ra, lao tới chỗ Evanson, như thể hắn đã quyết định, tội của Evanson càng nặng hơn và càng nguy hiểm hơn. 

“Hừ.” Evanson vốn đang cúi gập người, xem chừng như đã đuối lắm rồi, thế nhưng hôm nay anh ta chỉ cần dùng đến một tay đã dễ dàng bắt trọn được cú đấm của Ghost Rider. 

Ghost Rider nghẹo nghẹo đầu ra chiều không thể hiểu nổi, là do bản thân hắn quá yếu rồi ư? Không đúng! Nắm đấm của hắn bị bắt lại còn phát ra tiếng kêu răng rắc mà, chứng tỏ lực của cú đấm đó là rất mạnh. 

“Đây là lần đầu tiên tao dùng đến chiêu này đó, mày chắc phải cảm thấy vinh dự lắm đây!” Evanson ngẩng đầu lên, trên mặt anh ta hiện lên một vết lằn màu tím đầy bí ẩn. 

Sau đó, có một lực lượng bóng tối mạnh mẽ tụ tập nhanh chóng trên người Evanson. Xương cốt của anh ta phát ra những tiếng kêu răng rắc, dù là chiều cao hay kích thước cơ thể đều đang có sự biến đổi mạnh mẽ. Cánh tay anh ta dài hẳn ra, buông thõng xuống cũng quá cả đầu gối, trên bắp tay còn lồi ra ba xương gai nhỏ, móng tay cũng trở nên sắc nhọn như những lưỡi đao, cả người đã biến đổi tới mức giống như con dê bị bẻ ngược rồi, chân cũng biến thành hai cái móng ngựa. 

Một màu đen hắc ám dần lan ra trên khắp da dẻ trên người Evanson, rồi biến thành màu đen tím, đã thế lại còn bắt đầu sừng hóa. Cuối cùng, ngũ quan trên mắt anh ta dần dần biến mất, chỉ còn lại vết lằn ban nãy, trán bắt đầu nhô ra một cái sừng nhọn, dài, uốn gập về sau; bóng tối phía sau lưng anh ta tích tụ dần lại, hình thành một đôi cánh dơi khổng lồ. 

Demon Warlock kỹ năng tối thượng, Demon biến thân! Khi Demon có học thức và tinh thông đến một mức độ nhất định, nó có thể huy động sức mạnh vô cùng lớn của bóng tối và biến mình thành một Demon mạnh mẽ. Lần này, cho dù đó là sát thương của phép thuật, hay sức mạnh về thể chất, cũng như là về phòng thủ đều sẽ được tăng cường lên gấp bội. 

Đối với thực lực hiện tại của Evanson thì cũng có thể miễn cưỡng sử dụng được, chỉ có điều nó sẽ tiêu hao một mức năng lượng hết sức lớn, hơn nữa chỉ được sử dụng một tháng một lần. 

“Cảm thấy năng lượng Demon trong người tao rồi chứ!” Evanson đã biến đổi hoàn toàn, anh ta đột nhiên dang rộng đôi cánh, mang theo luồng khí yếu tố bóng tối dày đặc, thổi vào ngọn lửa yếu ớt trên người Ghost Rider khiến nó nhấp nháy rồi vụt tắt. 

“Mày muốn phán xét tao sao? Giờ thì sao nào?” Bây giờ Evanson đang có lợi thế và sức mạnh hơn Ghost Rider, thậm chí hai tay anh ta còn nắm chặt lấy hai vai của Ghost Rider rồi nhấc bổng hắn lên. 

“Mày muốn đốt cháy? Tao sẽ cho mày được đốt cháy!” Evanson đã sử dụng chiêu thức của ông tổ Orc Warlock, tuyệt kĩ đánh trực diện của Gul'dan Ngạn Tổ, giết hắn bằng cái ôm! 

Hai tay kẹp chặt lấy Ghost Rider, ngọn lửa cháy bùng lên nhuốm màu tà năng và bóng tối trên khắp người Evanson, điên cuồng thâm nhập vào cơ thể của Ghost Rider. 

Trên khuôn mặt không có mắt mũi hay mồm gì bỗng xuất hiện một vòng xoáy, toàn bộ năng lượng tà ác đều được bắn ra từ vòng xoáy đó, làm một nghi thức rửa tội cho tên Ghost Rider này. 

Đợi sau khi tất cả chuyện này kết thúc, khắp người Ghost Rider đã thực sự cháy lên những ngọn lửa lớn, nhưng tất cả đều là ngọn lửa xanh của những linh hồn ma quỷ. 

“Mày nên cảm thấy may mắn vì đã bán linh hồn của mình cho quỷ dữ từ trước rồi.” Evanson dùng giọng nói ảo ảnh: “Nếu không mày đã trở thành tôi tớ của tao rồi!” 

“Rất muốn mau chóng xua hết những ngọn lửa ô nhiễm này đi phải không?” Nhìn thấy ánh mắt đấu tranh của Ghost Rider, Evanson vờ như không biết, cố tình hỏi hắn: “Để tao giúp mày một phát nhé?” 

Năng lượng tà ác sẽ không nghe theo mệnh lệnh của một Ghost Rider, nhưng nó lại phục tùng ý chí của một Warlock như Evanson đây, chỉ một câu ra lệnh, những năng lượng tà ác đó nhanh chóng mang theo ngọn lửa địa ngục đang quấn lấy bọn họ, đều bị cơ thể Evanson hấp thụ hết. 

Sau khi ngọn lửa cuối cùng đã cạn kiệt, hộp sọ của Ghost Rider đột nhiên nứt toác, lộ ra khuôn mặt của một người bình thường. Sức mạnh của hắn cuối cùng đã hết sạch và vấn đề biến thân của hắn ta cũng đã được giải trừ. 

Evanson thuận tay ném hắn ta sang một bên và ngay lập tức gỡ bỏ thuật Demon biến thân, anh cũng sắp không chịu đựng được rồi. 

Anh ngồi xuống đất, không giống như lúc trước khi biến thân, da anh lúc này ửng đỏ cả lên, giống như vừa mới bị đem đi luộc lên vậy. 

“Mặc dù rất muốn giết chết mày, nhưng tiếc là tao hiện giờ không thể làm được.” 

Evanson nhìn chằm chằm vào Ghost Rider lúc này đã biến thành một con người bình thường và đang trong trạng thái hôn mê, dùng một thanh âm mà chỉ mình anh mới nghe được để nói với hắn: 

“Mày khiến tao bị thương nặng thế này, lại còn mang đến cho tao rắc rối lớn như thế, mấy cái ngọn lửa của mày, tao tịch thu coi như là để bồi thương, đợi tao nắm rõ được chúng xong thì thuật hủy diệt của tao sẽ được nâng cấp lên một tầng cao hơn.” 

“Này.” Evanson đột nhiên cất tiếng: 

“Bây giờ cô có thể đỡ tôi dậy được chứ? Tôi mệt quá, Melinda à.”