Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 17: Chuyện Quan Trọng




Tiệm Bách Bảo Richter vào sáng sớm rõ ràng rất vắng lặng, tuy đã mở cửa kinh doanh nhưng không hề có người khách nào bước vào. Dù gì cũng là sáng sớm, mọi người ngày thường sẽ vội đi làm, cuối tuần thì ngủ nướng. Thế nên trong khoảng thời gian này, ngoài chợ rau và các cửa tiệm bán thức ăn sáng ra thì không ai buôn bán gì cả. Hơn nữa, cho dù có ai đó vì xem phim kinh dị Mỹ quá nhiều mà sợ đến mức không dám đi vệ sinh, tinh thần bấn loạn đi chăng nữa thì cũng đi bệnh viện khám, chứ không bao giờ đi mua bùa hộ thân. Còn nếu là xem phim kinh dị Trung Quốc thì có khác gì xem phim hài đâu? Cửa hàng không có khách trong khoảng thời gian này là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Nhưng nếu một ngày hai mươi bốn tiếng đều ở trạng thái này thì đúng là một câu chuyện bi thảm. Thật ra thì lúc đầu, Evanson từng nghĩ rất nhiều cách để thu hút khách hàng và tăng doanh thu, hơn nữa còn rất cố gắng thực hiện.

Chẳng hạn như vào lúc nửa đêm nửa hôm, đi chặn đường một cô gái độc thân trong một con hẻm vắng vẻ, sau đó… hê hê… sau đó, sau đó dùng phép thuật của mình để tạo ra một số hiệu ứng ánh sáng đáng sợ. Hoặc đột nhập vào nhà của người có tiền, thi triển phép thuật hù dọa lên một đại gia chuẩn bị đi ngủ, như thế thì sẽ có thể khiến cho việc kinh doanh bùa hộ thân và trừ ma phát đạt lên rồi.

Nhưng mà, ha ha.

Hiệu quả duy nhất sau những hành động đó của Evanson chính là giúp cho các tờ báo lá cải và bệnh viện tâm thần có thêm thu nhập, đồng thời tạo thêm đề tài sáng tác cho mấy câu chuyện kinh dị đường phố. Haizz, đúng là thế gian thật khó lường mà.

Thế nên, hiện giờ trong tiệm chẳng có ai cả. Hay nói chính xác hơn là, chỉ có mỗi người chủ tiệm là Evanson Richter, cộng với bốn nhân viên và một con chó của anh.

Evanson ngồi sau quầy thu ngân, cầm tờ báo ngồi xem, lâu lâu lại nhấp một ngụm cà phê, đương nhiên là cà phê hòa tan rồi. Tại sao lại không uống trà ư? Ha ha, cà phê cũng chỉ dám uống loại cà phê hòa tan rẻ tiền mà còn đòi uống trà nhập khẩu từ Trung Quốc sao?

Sau khi uống hết cà phê, anh tiện tay đưa cái cốc ra cho Sarah đang ngồi trước quầy thu ngân: “Việc đêm qua thuận lợi chứ? Không để lại dấu vết gì chứ?”

Sarak vội nhấc bình cà phê rót đầy vào cốc: “Vô cùng thuận lợi, tuy tôi không phải là Demon chuyên chiến đấu, nhưng đối phó với vài người thường là chuyện hết sức dễ dàng.”

Evanson đột nhiên cảm thấy cà phê có hơi nóng, bèn đặt cái cốc xuống một bên: “Không để lại vết máu chứ? Thi thể đều xử lý sạch sẽ cả?”

Sarah lấy ra một cái cốc rồi tự rót cà phê cho mình: “Tôi không nghĩ lấy roi siết cổ thì sẽ có vết máu, còn về thi thể có xử lý sạch sẽ hay không thì chủ nhân nên xem sức tiêu hóa của Domen, dù gì tôi cũng nhét hết cả vào đấy.”

“Không ai phát hiện hành tung của cô chứ?” Evanson vẫn chưa cảm thấy yên tâm.

“Làm ơn đi, tôi tàng hình mà.” Sarah tỏ thái độ chị đây là một người chuyên nghiệp.

“Thế thì tôi yên tâm rồi.” Evanson thở phào nhẹ nhõm.

“Mà chủ nhân này, lần này sao đột nhiên lại chủ động ra tay thế?” Sarah cảm thấy tò mò. Lúc trước nếu băng Tử Cục không tự tìm đến thì đều là người không phạm ta ta không phạm người, nhưng hôm qua sao bỗng dưng lại chủ động tấn công? Hơn nữa còn vừa ở trước mặt đặc vụ của SHIELD đảm bảo là nếu người khác không gây sự thì tôi đây sẽ ngồi yên ở nhà tuyệt đối không gây sóng gió gì. Thế mà người ta vừa bước chân trước ra khỏi cửa thì ở đây đã bước chân sau đi thực hiện một vụ giết người liên hoàn, đúng là không có gì để nói mà.

“Tôi cảm thấy, tiệm của chúng ta sở dĩ kinh doanh không tốt là do có liên quan rất lớn đến hoạt động quá mạnh của băng nhóm xã hội đen khu này, cho nên, tôi quyết định phải diệt trừ xã hội đen, sau khi điều kiện trị an ở đây tốt rồi thì tôi tin là khách hàng của chúng ta sẽ đông lên thôi.” Evanson vừa xem báo vừa bình thản nói.

“Xì, không nói thì hơn.” Sarah bĩu môi, không hề tin vào câu trả lời này. Nhưng cô cũng không có hứng thú hỏi tiếp, là một Demon của Warlock, chủ nhân bảo đi giết người thì cứ đi giết người thôi, hỏi rõ ràng làm gì, hơn nữa cũng chưa từng thấy Warlock nào đi giải thích cho Demon của mình cả.

“Tôi nói thật đấy, cô không tin thì thôi.” Evanson nhún vai nói. Điều này đương nhiên là thật rồi, nhưng đây cũng chỉ là một phần lí do mà thôi.

Evanson lật tờ báo ra trang đầu, định xem thử các tít báo. Nhưng bây giờ mới xem tin tức, thế từ nãy giờ anh xem cái gì? Đương nhiên là xem trang kinh tế rồi. Hiện giờ nguồn kinh tế chính của Evanson đều đến từ các cổ phiếu mà trước đây anh đã mua, thế nên giờ anh rất trân trọng những thứ ấy, việc này sẽ liên quan đến việc trong mấy tháng này có cần phải đem số Pha Lê Linh Hồn ít ỏi trong người, đi đến không gian biến dị Nether tìm ác ma để đổi lấy vàng hoặc ngọc để sống qua ngày không.

Ngoài ra, trong không gian Nether mà anh hay đến giao dịch cũng đã bắt đầu lan truyền tin đồn về một tên Warlock rất ham tiền. Có một số ác ma không mạnh đã bắt đầu tích trữ vàng, bởi vì thực lực của chúng sẽ không thể có được cơ hội thực hiện giao dịch gì có giá trị, nhưng giờ đột nhiên có một tên Warlock không muốn có sức mạnh hoặc tri thức, thế nên chúng muốn nắm bắt cơ hội tiến hành giao dịch vàng, vì một Warlock ngu ngốc như thế sẽ không sống lâu, nhỡ hắn chết đi thì sẽ không còn cơ hội nữa. Còn những ác ma mạnh thì lại cho rằng, cần phải kiên quyết đấu tranh với thể loại không ra gì này, tuyệt đối không được giao du.

Nhưng sau khi xem xong tít ở trang đầu thì Evanson đột nhiên ngây người ra. Bởi vì nội dung trên đó chính là Tony Stark đã nhận được giải thưởng của năm, lễ trao giải sẽ được diễn ra ở Las Vegas vào tối mai.

Đọc được tin này, Evanson cảm thấy khá quen thuộc. Sau đó anh nhớ kỹ lại, phát hiện ra Tony Stark sắp sửa làm chuyện đại sự rồi. Hình như không lâu sau khi anh ta nhận giải thưởng này thì bị bắt ở Trung Đông, sau đó khi ở trong một hang núi, từ một đống sắt vụn, búa sắt và súng hàn, anh ta đã tạo ra được cả một bộ giáp chiến đấu, rồi nhờ bộ giáp này mà tiêu diệt sạch mấy chục tên khủng bố cầm súng đang canh giữ bên ngoài. Rõ ràng không hổ danh là Tony Stark, người ta không chỉ học hành giỏi giang mà còn là một thiên tài, không những tri thức toàn diện mà năng lực đánh đấm cũng rất khá.

Nhưng điều này ngoài việc khiến Evanson có những suy nghĩ vô vị như: “Cái tên này thật may mắn” và “Có khi nào anh ta là Goblin đầu thai không?” ra thì còn khiến anh biết được mình có một việc cực kỳ quan trọng cần làm.

Evanson lập tức đặt tờ báo xuống rồi vội vàng hốt hoảng nói với Sarah: “Sarah, mau, mau bán hết toàn bổ cổ phiếu của công ty Stark đi. Chuyển sang mua cổ phiếu của Justin Hammer.”

Sarah kinh ngạc: “Chủ nhân, ngài điên rồi à? Ngài muốn cả tháng sau chúng ta phải ăn mì tôm sao?”

“Hừ, đúng là phụ nữ, ở đời phải chịu khổ thì mới thành tài được.” Evanson nói bằng giọng cao thâm, sau đó không thèm quan tâm ánh mắt như đang muốn nói “Có phải não ngài bị Hubbs cắn mất rồi không?” của Sarah mà nói tiếp: “Nói tóm lại cô đừng quan tâm, chỉ cần lần này mua được thì chúng ta sẽ phát tài to.”

“Hừ, có nhiều tên đàn ông ham bài bạc cũng nói như thế rồi lừa hết cả tiền để dành mà vợ mình vất vả làm thuê có được đấy.” Sarah nói bằng vẻ mặt khinh thường và ngao ngán.

Evanson suy nghĩ, cảm thấy công nhận là giống thật, nhưng sau đó lập tức phản ứng: “Tôi có lừa tiền của cô đâu, đây là tiền của tôi, liên quan gì đến cô chứ?” Sau đó anh lập tức mở máy vi tính rồi tự mình vào bán hết.

Còn Sarah thì cảm thấy tháng sau chỉ được ăn mì tôm nên bèn lạnh lùng quay sang bàn bạc với Taylor, cuối cùng quyết định nếu chịu không nổi nữa thì sẽ đem con Hubbs đi nấu canh.