Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 169: Hàng xóm




Bất luận một người có thông minh đến mức nào nhưng chỉ cần anh ta dám để lộ ra những điểm yếu trong tâm hồn và dục vọng của bản thân thì việc bị quỷ dữ dụ dỗ chỉ còn là vấn đề về thời gian. 

Crusader Dassault Han và Ashbringer Mograine, những người lãnh đạo Paladin đầu tiên, những dũng sĩ được ánh sáng Đức Thánh che chở, nhưng đến cuối cùng vẫn vì lí do những lỗ hổng trong tâm hồn mà để mình phải rơi vào số phận đồ chơi của ma vương đáng sợ và là con rối của Lick King. 

Vì vậy một sĩ quan như Ross chỉ mới bị dụ dỗ, lừa gạt đến mức hợp tác thì vẫn được xem là may mắn lắm rồi. 

“Tôi thực sự không nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với tình huống này.” 

Mới sáng ra, vừa mới mở cửa hàng, Evanson đã đập bàn, lẩm bà lẩm bẩm, nhìn vào cái cau mày rõ chặt của anh ta cũng có thể nhìn ra, hiện tại anh đang có chút phiền muộn. 

Nói ra thì các bạn sẽ không tin đâu, sự phiền muộn lúc này của Evanson được gọi là phiền muộn của những kẻ có tiền. Ha ha, đây đúng thật là ra vẻ đó. 

Tony Stark thì vẫn cẩn thận hơn chút, khi chuyện này vừa kết thúc đã thanh toán dứt điểm tiền lương cho Evanson. Mặc dù lúc tức giận có nói sẽ trừ lương nhưng đó chỉ là những lời lúc tức giận, không được coi là thật. 

Vì vậy, Evanson liền cất thứ cần dùng khi chất vấn đi mà thay vào đó là một tấm biển to đùng có viết dòng chữ “Trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho tôi”, trong lòng hí hửng đi nhận lại hai trăm nghìn tiền công. 

Nhưng mà bây giờ đột nhiên lại có tiền rồi, anh ta lại không biết tiêu kiểu gì. Nếu theo như cách cũ thì sẽ dùng để mua xe, mua nhà và tìm phụ nữ. 

Thế nhưng hai trăm nghìn đô la này, nói ít thì cũng không ít nhưng cũng không được tính là nhiều. Nếu muốn mua một biệt thự lớn thì chắc chắn không mua được, mua một căn nhà trọ nhỏ đi, nhưng vẫn không tốt bằng căn nhà anh đang ở, quan trọng là lại có sáu “đứa trẻ nhỏ”, một căn trọ bình thường thì không chứa hết được. 

Mua xe thì lại càng không cần. Chiếc xe hiện tại của anh ta là mẫu độc nhất, kiểu dáng độc quyền trên toàn thế giới này, hơn nữa lại còn không ngốn dầu. Rắc rối duy nhất chính là đến kì kiểm tra hằng năm thì hơi khó đối phó, nhưng nếu có giấy chứng nhận của cục SHIELD thì vẫn có thể trà trộn qua. 

Còn về phụ nữ ư? Haizz, vì anh ta lúc nào cũng chỉ ru rú ở nhà nên những người phụ nữ mà anh ta quen biết cũng chỉ có mấy người đấy. 

Một người phụ nữ đang bước vào tuổi lão hóa như Melinda, mặc dù vẫn được coi như là có chút mềm mại nhưng mà cô ta lại quá bạo lực. Natasha thì đúng là có sức quyến rũ, mê hoặc thật đấy nhưng đáng tiếc lại chỉ là một con nhện góa phụ đen. Thật sự là không có chút cảm giác nào. 

Phải làm thế nào để tiêu số tiền này đây? Evanson nghĩ tới nghĩ lui, dù sao cũng không thể để một người cổ đeo dây chuyền vàng, đồng hồ đeo tay sang trọng phải ăn thịt nướng đều cả ba bữa một ngày được. 

“Này, Sarah, Sarah...” Evanson gọi người bảo mẫu succubus của mình ra để rót cho anh ta một tách cà phê, nhưng gọi đến hai lần vẫn không có ai trả lời. 

Evanson quay đầu lại nhìn thì phát hiện Sarah đang ngồi bên cạnh tay phải của mình, nhìn vào khuôn mặt phớt hồng khóe môi cong cong sắc xuân có thể thấy cô chắc đang trưng ra bộ mặt mê trai. Từ sau khi cô ấy thi hành nhiệm vụ xong trở về lúc nào cũng ở trạng thái này. 

“Sarah!” Evanson gọi to. 

Sarah giật mình thoát tỉnh mộng, chùi chùi nước miếng chẳng may chảy xuống ban nãy: 

“Vâng, có chuyện gì vậy thưa ông chủ.” 

Evanson bất lực trừng mắt một cái và rồi chỉ vào chiếc cốc trên bàn và nói: 

“Rót cho tôi một tách cà phê.” 

“Ờm.” Sarah miễn cưỡng cầm lấy bình cà phê và bước tới, nhưng mắt cô vẫn liên tục nhìn vào tay của mình. Cũng may việc này cô đã quen tay rồi nên mới không đổ hết cà phê lên đầu Evanson. 

Evanson nhấp một ngụm cà phê và nói: “Tôi bảo này…” 

“Vâng, ngài cứ nói đi, tôi đang nghe đây.” Sarah tiếp tục nhìn tay. 

“Chỉ là một lần tự sướng thôi mà. Cô có cần đến mức biến thành cái bộ dạng này không?” Evanson hỏi cô. 

“Haizz…” Sarah thu bàn tay phải lại. 

“Dù sao cũng là những gì mà người đẹp ban cho, có thể giữ được dư vị lâu hơn cũng tốt mà.” 

“Trời ạ, cô đúng là hết thuốc chữa rồi.” Evanson giơ tay vỗ vỗ trán. 

Nếu như có thể được thì anh thật sự muốn viết một chữ “Phục” thật to tặng cho Natasha, mọi người xem xem, mới chỉ có tiếp xúc thân mật có một lần mà đã hại Sarah nhỏ bé nhà anh lúc nào cũng ở trong cái bộ dạng gì rồi? Hai người bọn họ rốt cuộc ai mới là succubus đây? 

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.” Evanson thu lại biểu cảm trên khuôn mặt. 

“Lần này là cô thật sự đã động lòng hay chỉ muốn chơi bời thôi.” 

“Có gì khác biệt sao?” Sarah hỏi. 

“Nếu như là chơi đùa thôi thì tôi sẽ không nói gì nữa.” Evanson nói, sắc mặt Evanson thoáng lướt qua một tia thâm sâu: 

“Nhưng nếu cô thật sự động lòng rồi thì tôi khuyên cô nên suy nghĩ thật rõ ràng, góa phụ đen đó giảo hoạt lắm đấy.” 

“Ông chủ xin cứ yên tâm, ngài đừng nhìn bộ dạng của tôi bây giờ, tốt xấu gì tôi cũng là một succubus. Về mặt này thì tôi tuyệt đối sẽ không bị kẻ khác dắt mũi đâu.” Nói đến đây, Sarah cũng thu lại dáng vẻ mê trai khi nãy. 

Evanson cũng chỉ là muốn nhắc nhở cô một chút, anh cũng biết Sarah không phải là loại boss mê sắc quá hóa mất khôn, vẫn còn giữ vững được những bổn phận nên có. Nhưng mà nếu cô ả đã nói như vậy thì có nghĩa là cô ả chỉ muốn chơi đùa? 

“Vậy thì tôi lại có thêm một lời khuyên này dành cho cô.” 

Evanson thở dài rồi nói một câu: “Về sau đừng có như con quỷ háo sắc nhào vào người ta, như thế không có lợi có sự phát triển tình cảm, cô sẽ dọa người ta chạy mất đấy.” 

“Hừm, ngài thì biết gì?” Vừa nhắc đến chủ đề về tình cảm, Sarah lập tức bày ra bộ dạng lão làng: 

“Trước hết tôi phải mạnh mẽ, hơi thô lỗ một chút để cô ấy tiếp nhận quan niệm nữ-nữ, sau đó mới từ từ thay đổi cô ấy một cách nhẹ nhàng. Cuối cùng tôi sẽ chiếm lấy cả tâm hồn lẫn thể xác của cô ấy. Hấp thu hết.” 

Nhình thấy Sarah lại sắp sửa chảy nước miếng, Evanson chỉ còn nước lộ ra bộ mặt bất lực, anh nói: “Cô vui là được rồi.” 

“Có ai ở đó không?” Có một giọng nữ trong trẻo truyền từ cửa vào. 

Evanson nhìn ra thì thấy có một cô gái trẻ xinh đẹp đang đẩy cửa bước vào. 

Khuôn mặt cô gái này đẹp đẽ, thanh tú; trên mặt còn mang theo nụ cười nhè nhẹ, mái tóc ngắn màu vàng xõa nhẹ sau chiếc cổ thon dài, lại kết hợp thêm một chiếc váy dài màu trắng, mang lại cho người ta một cảm giác tươi mới, thoát tục. 

Nhưng mà chắc có lẽ cô ấy không phải là đến để mua đồ, vì trong tay cô ấy có cầm theo một chiếc bánh kem. Chắc là hàng xóm mới chuyển đến đây nên muốn qua bên này chào hỏi một chút. 

"He he." Sarah huých nhẹ vào tay Evanson một cái. Bởi vì lúc này mắt Evanson đang dán chặt vào chiếc bánh kem... bên trên có một cặp cỡ 36E. 

Evanson ngơ ngẩn cả người, sau đó mới liếc nhìn Sarah. Anh nhìn thấy trong ánh mắt của succubus để lộ rõ ra một tia kinh ngạc nhưng đều bị cô ả ra sức đè nén. Không ngờ succubus cũng hết lòng trong tình cảm như vậy? Cô định chung thủy với mối tình đầu luôn sao? 

“À, ừm, hoan nghênh... quý cô... xinh đẹp.” Evanson đứng dậy, không biết tại sao nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ này, bất chợt anh lại có chút hồi hộp. Cảm giác này thật là kì diệu. 

“Cảm ơn.” Nghe thấy những lời khen ngợi mà người kia dành cho mình, cô gái mỉm cười đáp lại. 

“Tôi có thể làm gì để giúp cô?” 

Nhìn thấy nụ cười của người con gái ấy, khuôn mặt của Evanson đỏ bừng lên. Có chuyện gì thế này? Khi nhìn thấy một Natasha đầy nóng bỏng như vậy mà mình cũng không có cái biểu hiện này, vậy mà khi cô gái này vừa cười một cái là mình đã có cảm giác tim đập nhanh hơn. Chẳng lẽ người con gái khiến mình rung động đã xuất hiện rồi? 

“À, tôi mới dọn đến đây, chính là căn nhà bên cạnh. Tôi cũng có mở một cửa hàng.” Người phụ nữ đặt chiếc bánh xuống và chỉ về bên trái. 

“Đó là vinh dự của tôi, thưa quý cô.” Evanson rốt cuộc cũng đã đè nén được sự rung động trong tim, trở lại dáng vẻ như thường ngày. 

“Evanson Richter, về sau xin được giúp đỡ nhiều hơn.” 

“Claire, Claire Ludwig, cũng mong anh về sau sẽ giúp đỡ nhiều hơn.”