Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 141: Không được từ chối ý tốt của tôi




“Công ty Umbrella, chủ quản phòng an ninh Jill Valatine.” 

Vốn đang cho rằng có được sự giúp sức của Ivan, cuối cùng cũng có cơ hội vượt qua Tony Stark, Justin Hummer ngồi cười tủm tỉm cho đến khi trợ lý Jack nói cái tên này ra, gương mặt vui vẻ của ông ta phút chốc biến mất, khóe mắt giật giật rõ ràng đang căng thẳng. 

Còn về tại sao sau khi nghe cái tên này ông ta liền phản ứng như vậy thì phải bắt đầu nửa tháng trước. 

Nửa tháng trước, Justin cảm thấy đây là khoảng thời gian xui xẻo nhất trong cuộc đời mình, người mà ông ta ganh ghét thù hận Tony Stark, không chỉ phát minh ra vũ khí Người Sắt vượt trội mà còn trở thành anh hùng trong lòng dân chúng, dưới ánh hào quang của Tony, ông ta cảm thấy mình như con chó bị coi thường. 

Sau đó, Bộ Quốc phòng tìm ông ta làm người cáo buộc, triệu tập phiên điều trần, nói Người Sắt không thuộc phạm vi sở hữu của cá nhân, buộc Tony phải giao kỹ thuật Người Sắt cho quân đội, nếu làm không được ông ta sẽ bị cắt hợp đồng. 

Ông ta tất nhiên rất vui vẻ nhìn Tony bị bắt chẹt, nhưng việc này đâu có dễ, với chế độ tư hữu và hiến pháp ở nước Mỹ thì mấy lời cáo buộc của ông ta không khác nào cả vú lấp miệng em. Nhưng nếu không làm sẽ mất đi sự hỗ trợ từ chính phủ và quân đội, đằng nào cũng không được, chỉ đành gồng người đi hoàn thành công việc. 

Chưa hết, ông ta nhìn trúng một chiếc siêu xe đậu ở bên đường, thấy thích liền muốn mua lại nó, nào ngờ chủ nhân của chiếc xe này lại chính là tên nghèo kiết xác bán bùa ở khu Brooklyn. Đã vậy còn bị cười nhạo là con sâu bị Tony Stark đạp dưới chân. 

Vẫn chưa hết, sau khi cảnh sát đến còn thiên vị tên nghèo đó một cách rõ rệt, đuổi ông ta đi một cách thô bạo. Khiến những người sống nhờ vào buôn vũ khí như ông ta không thể không thốt lên rằng: quan thương cấu kết, che phủ cả bầu trời. Càng đáng sợ hơn là, chưa tới hai ngày, ông ta còn chưa kịp xử cái tên nghèo đó thì SHIELD không biết nghe tin từ đâu liên tục điều tra hai vụ làm ăn của ông ta ở Liberia, khiến ông ta sợ tới nỗi suýt chút từ tầng 16 nhảy xuống. 

Tổn thất về kinh tế không có thời gian thống kê, cái ông ta muốn biết nhất là SHIELD rốt cuộc muốn làm gì? Muốn điều tra ngọn ngành nên lật tung chỗ này lên? Nếu thật sự như vậy, trước khi nhảy lầu ông ta chỉ đành nói: chuyện này một mình tôi làm, không liên quan đến người nhà tôi, xin hãy đối xử tốt với họ. 

Trong lúc ông ta đang tính chia tài sản, rốt cuộc có nên chia cho tình nhân bao nuôi ở bên ngoài hay không thì cuộc điều tra của SHIELD đột ngột kết thúc, khiến ông ta không biết đâu mà lần, nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng người ông ta liên lạc ở Bộ Quốc phòng cho ông ta một gợi ý: an phận thủ thường, đừng đi gây sự, cố gắng biểu hiện tốt trong phiên điều trần. 

Thế mà còn có thể tham gia phiên điều trần, chứng tỏ ông ta còn giá trị, điều này thật khiến ông thở phào nhẹ nhõm. 

Đúng là số xui mà, Justin ngồi trong văn phòng của mình, hai chân gác lên bàn, vừa than thở vừa suy nghĩ xem có nên nhờ đại sư Lạt-ma ở phố Đông về trừ tà hay nhờ Lý sư thái ở phố Tây về giúp mình đổi mệnh hay không thì trợ lý Jack tay cầm điện thoại vội vàng xông vào. 

“Nói với ông ta, tôi không rảnh”, Justin giờ đây đang rất phiền muộn: “Điện thoại của ai tôi cũng không muốn nghe” 

“Nhưng mà thưa sếp...” Jack không nghe theo lời phân phó của Justin, bây giờ anh ta đang rất căng thẳng, trên trán đổ một tầng mồ hôi, một tay bịt cái loa điện thoại không cho những lời nói xấc láo của Justin vào tai đầu dây bên kia: “Đây là điện thoại của ngài Daniel Whitehall.” 

Thôi chết, nghe thấy cái tên này, ông ta liền cuống cuồng cả lên, dáng ngồi lúc nãy quá ngầu nên khi ông ta cuống lên lập tức rớt xuống đất. 

Ông ta không kịp lo đau, lăn lê đến chỗ Jack, nắm lấy điện thoại nịnh nọt nói: “Thưa ngài Whitehall, được nói chuyện với ngài tôi thấy rất vinh hạnh.” 

Daniel Whitehall, cái tên này có lẽ nhiều người chưa từng nghe qua, những người nghe qua đều biết ông ta là một nhân vật thủ đoạn thấu trời, ngay cả quan chức cấp cao của chính phủ và quân đội cũng phải kính cẩn nhún nhường trước nhân vật ít lộ mặt này. 

Justin làm người đại diện cho chính phủ, biết về Whitehall nhưng chẳng qua cũng không có tư cách cùng Whitehall đàm luận, chỉ có thể đứng từ xa nhìn từng người từng người quyền cao chức trọng trong Quốc hội, những người khơi nguồn cuộc phản đối với Tony Stark, đứng trước mặt nhân vật này cung kính giống như hậu bối, trên mặt còn mang theo nụ cười nịnh nọt. 

Từ thời khắc đó, Justin đã quyết định cách nhân vật này càng xa càng tốt, đứng gần quá có thể a dua được hay không không biết, khiến người ta phản cảm, chỉ cần một câu nói thôi cũng bóp chết mình rồi. 

Nhưng mà bây giờ, cái nhân vật ông  ta không chọc nổi lại đích thân gọi điện đến, Justin làm sao không cẩn thận ứng phó cho được. 

“Justin, anh bạn trẻ, dạo này cậu ổn không? Tôi nghe nói dạo này cậu có chút xui xẻo đấy.” Giọng nói trong điện thoại của Whitehall cực kỳ thân thiết. 

“Rất cảm ơn sự quan tâm của ngài, tôi dạo này cũng tạm”, sự quan tâm của Whitehall khiến Justin đắc sủng đâm lo nhưng ông ta cũng hiểu rõ đối phương tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ quan tâm đến mình, bản thân ông ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, thế nên Justin rất sáng suốt hỏi: “Không biết tôi có thể giúp gì được cho ngài đây?” 

“Ha ha, cũng không tính là giúp đỡ”, Whitehall cười gượng hai tiếng, hình như đối với sự cung kính của Justin thấy rất hài lòng, tất nhiên, cũng có thể ông ta không để ý điều đó: “Tôi có một người bạn làm ăn lớn, họ đang muốn tìm một đối tượng hợp tác mới, tôi thấy cậu không tệ nên đã giới thiệu với họ.” 

“Ồ, thành thật cảm tạ ngài…” bây giờ Justin có chút mơ hồ, có thể là bạn làm ăn với Whitehall, chắc chắn không phải là người đơn giản, người này hoặc những người này làm sao nghĩ đến kiếm ông ta làm đối tượng hợp tác đây? 

Justin cũng rất hiểu rõ về thân phận địa vị của mình, bề mặt chủ tịch của một tập đoàn nhưng thật ra cũng chỉ là chân chạy vặt, mấy nhân vật lớn đó đời nào muốn hợp tác với ông ta, rõ ràng chỉ muốn lợi dụng ông ta mà thôi. 

“Nghe đây, nếu vụ làm ăn lần này thành công, tôi đảm bảo cậu sẽ thu được lợi ích cực lớn thậm chí có thể lật đổ được Tony Stark.” Câu nói này của Whitehall khiến cho Justin tim đập thình thịch nhưng Whitehall lại bổ sung thêm: “Nhưng mà, nếu có sai sót gì tôi sẽ ném cậu xuống sông cho cá ăn!” 

Justin nuốt nuốt nước bọt, sự xúc động muốn đồng ý của ông ta vừa nổi lên đã bị câu nói này dập tắt. Làm tốt thì tiền tài vô như nước, làm không tốt thì chuẩn bị xuống gặp Diêm Vương, đây rõ ràng là đánh cược sinh mạng mà, việc này ông ta liền muốn cự tuyệt. Đùa gì chứ, nếu nói rằng ông ta có thể dẫm đạp Tony Stark dưới chân nhưng tiền đề là chỉ mặc quần đùi bên ngoài thì ông lập tức đi mặt cái quần đùi màu đỏ bay đi đập Tony một trận. Nhưng bây giờ kêu ông ta đặt cược sinh mạng, ha ha về ngủ nằm mơ tốt hơn. 

“Tôi chân thành cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng ngài cũng biết dạo gần đây tôi có chút...”, kẻ nhát gan Justin đang lập tức muốn từ chối chuyện này nhưng nói được một nửa đã bị cắt đứt. 

“Không được từ chối ý tốt của tôi.” Whitehall nói câu này ngữ khí cũng không thay đổi lắm nhưng lại nghe ra một luồng ý tứ lạnh lẽo không cho phép cự tuyệt. 

“Vâng thưa ngài, tôi sẽ làm thật tốt.” Justin không rét mà run, lập tức thay đổi chủ ý, đồng ý công việc này. 

“Nhớ kỹ, chủ quản phòng an ninh Jill Valatine, công ty Umbrella. Người này không bao lâu sau sẽ đến tìm cậu. Làm vụ buôn bán này cho tốt, nếu không cậu sẽ hối hận.” Nói xong, Whitehall liền cúp máy. 

Justin từ khi nghe xong cuộc gọi này trong lòng cứ thấp thỏm không yên, ông ta không phải chưa từng điều tra qua công ty Umbrella nhưng kết quả nhận được chỉ là không biết, chưa từng nghe nói. 

Điều này thể hiện cái gì? Công ty Umbrella không hề tồn tại ư? Làm sao có thể, với thân phận của Whitehall, trịnh trọng nói về vụ làm ăn này còn có thể là giả sao? Chỉ có thể nói công ty này vừa lớn mạnh vừa thần bí. 

Điều này càng khiến ông ta không muốn vụ làm ăn này, công ty Umbrella thần bí như vậy, những việc làm của họ chắc chắn không thể đưa ra ngoài ánh sáng, hợp tác với họ, một khi xảy ra sai sót gì, những người trong bóng tối như bọn họ lập tức biến mất không còn tung tích, nhưng người làm việc ở ngoài sáng như ông ta chắc chắn trở thành con cừu thế thân gánh hết mọi hậu quả. 

Nhưng khi nghĩ đến ngữ điệu không cho phép cự tuyệt của ngài Whitehall, ông ta lại không dám thoái thác việc này, bởi vì nếu chọc giận nhân vật này thì ngày tàn của ông ta không còn xa nữa. 

Cho nên ông ta quyết định cứ đi từng bước từng bước một, dù sao ông ta cũng chỉ là nhân vật nhỏ không có quyền quyết định gì. Với lại ông ta còn một tia hy vọng, nếu vụ làm ăn này thành công thì sao? Không chừng sẽ giống như Whitehall nói, lên như diều gặp gió, có thể đạp Tony dưới chân. 

Hôm nay, sau khi sự việc bứt rứt trong lòng suốt nửa tháng nay, những người đó cuối cùng đã đến. Justin lập tức dẫn theo Jack đến tiền sảnh tiếp đón chủ quản an ninh của công ty Umbrella, Jill Valatine. 

Lúc này, Sarah đang đóng giả Jill Valatine đã được đưa đến phòng chờ dành cho khách VIP. Sau khi Justin đẩy cửa đi vào, thấy tình huống trước mắt hoàn toàn không giống trong tưởng tưởng của ông ta, trong phòng ngoại trừ một cô gái không hề có một vệ sĩ mặc vest đeo kính đen nào, cũng không có thư ký ghi chép gì cả, chỉ có đúng một cô gái quay lưng lại với cái bàn trong phòng. 

Cô gái này mặt một chiếc áo gió màu tím, mái tóc màu vàng tết thấp xuống, và khi cô gái quay lại, Justin thấy bên trong áo gió chính là bộ đồ màu tím bó sát, chân mang đôi giày da màu đen. 

Gương mặt của cô ấy không giống với vẻ đẹp kiều mị của cô gái khác, đường nét rõ ràng, trong ánh mắt của cô ấy toát lên vẻ lạnh lùng và cao ngạo. 

“Justin Hammer?” Sarah cũng đoán được đối phương: “Chắc ông Whitehall có nói qua về tôi rồi.” 

“Đúng thế, cô Valatine.” Justin để ý khi đối phương nhắc đến Whitehall không có xưng bằng “ngài” có thể nói cô gái này không hề có chút tôn kính gì với Whitehall, để cô ấy có ngữ điệu này thì thế lực phía sau rất lớn mạnh. 

“Rất vinh hạnh được quen biết quý cô, để tôi giới thiệu một chút về tập đoàn Hammer.” Biết được thanh thế của đối phương, Justin sử dụng từ rất trang trọng, theo thói quen ông ta muốn giới thiệu một chút về tập đoàn  để tiện cho việc hợp tác. 

“Không cần, chúng tôi rất hiểu rõ tình hình bên anh.” Sarah lạnh nhạt cắt đứt lời nói của Justin. 

Điều này không hề khiến Justin bất mãn, người như ông ta, hoặc đa số người đều như vậy, gặp người mạnh hơn ông ta một chút thì thấy không phục, luôn tìm lý do chứng minh đối phương không giỏi hơn mình bao nhiêu, bọn họ chẳng qua là may mắn hơn thôi. Còn nếu gặp phải người quá mạnh so với bản thân, giống như ngọn núi cao cao tại thượng thì thấy đối phương làm gì cũng là nên làm, thậm chí còn tự tìm lý do chứng minh đối phương làm gì cũng đúng. 

“Nghe nói, Bộ Quốc phòng buộc ông giao ra thứ tương tự như Người Sắt, mà ông cũng rất muốn tập đoàn Stark?” Không nhiều lời quanh co, Sarah trực tiếp vào vấn đề chính: “Công ty Umbrella chúng tôi sẽ giúp anh đạt được mọi thứ.” 

“Thật lòng cảm ơn cô nhưng tôi cũng không dám giấu..” Justin sắp xếp lại từ ngữ của mình: “Tôi vừa có được một nhân tài, chuyện này cũng đã có chút tính toán, cho nên...” Thật tình thì Justin vẫn muốn từ chối, bởi vì đây rõ ràng là con cừu đang làm ăn với con sư tử, không hề có chút công bằng nào, đối phương cũng chỉ muốn mượn gà đẻ trứng vàng thôi, với lại dạo gần đây ông ta có chút hy vọng nên không muốn mạo hiểm lớn trong vụ làm ăn này. 

“Ivan Vanko?” 

“Ừm, đúng vậy.” Justin xoắn xuýt một hồi rồi thừa nhận. Cho dù đối phương đoán được cái tên này cũng chưa chắc giống như cô ta nói hiểu rõ hết mọi thứ. 

“Ivan e là không được.” Sarah bình thản nói: “Tôi thừa nhận ông ta là một nhà khoa học nổi tiếng, có thể chế tạo được thứ giống như Người Sắt nhưng như thế có ích gì?”

“Anh đang đi theo con đường của Tony, cho dù anh có thể làm ra vật phẩm còn tuyệt hơn thì sao, thế giới chỉ cho rằng anh là người ăn cắp, cả đời anh đừng mong thoát khỏi cái bóng của Tony, nói không chừng anh còn phải đưa cho anh ta phí chuyển nhượng bản quyền đấy.”

Justin thận trọng suy nghĩ, đối phương nói cũng có lý, tạo ra thứ giống Người Sắt có thể khiến Bộ Quốc phòng hài lòng nhưng có thể chứng minh bản thân đã đánh bại Tony sao? Người trên thế giới đều biết Edison phát minh ra bóng đèn điện nhưng có ai nhớ người sửa chữa và sản xuất bóng đâu? 

“Vậy ý của quý công ty là…?” Justin hỏi. 

“Chúng tôi có thể cung cấp cho anh một loại vũ khí ở lĩnh vực khác. Vả lại còn đảm bảo Bộ Quốc phòng nhất định rất có hứng thú.” Sarah nói một cách chắc nịch. 

“Đó là gì?” Justin truy hỏi. Nghe sự tự tin của đối phương, Justin cũng đột nhiên thấy hứng thú. 

“Vũ khí sinh học.”