Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 126: Thì ra bị trúng kế rồi




Thật ra thì ban đầu, Evanson không dám hi vọng rằng chỉ cần dùng lời nói mà có thể thuyết phục được họ. 

Tại sao ư? Lịch sử của loài người chỉ mới trải qua bao nhiêu năm? Sáu ngàn năm hay bảy ngàn năm? Trong khi hai Demon này ít nhất cũng đã sống mười ngàn năm rồi. 

Hơn nữa, bọn họ không phải là những Pit Lord trên người chỉ toàn cơ bắp mà lại là những người Eredar gian xảo, đồng thời còn là phó quan của Kẻ Xảo Trá, muốn lừa bọn họ à, ha ha, thế thì nên tìm một Dreadlord đến có khi còn dễ thành công hơn. 

Vả lại, cho dù họ có tin lời Evanson, tin rằng cái tên Warlock đang đứng trước mặt đây thật sự trung thành với Quân Đoàn đi nữa thì đã làm sao? Chẳng lẽ sẽ thể hiện tình đoàn kết giao hảo trong Quân Đoàn, cùng nắm tay Evanson rồi trở thành bạn bè tốt sao? 

Đương nhiên là không thể rồi, bởi sự phân biệt đẳng cấp, tôn ti trên dưới trong Quân Đoàn, người ngoài hoàn toàn không thể tưởng tượng được, thế nên với thực lực hiện tại mà nói thì Evanson một là phải chết, hai là phải cụp đuôi bỏ chạy. 

Vì vậy anh mới vội rút hai món thần khí kia ra dọa một tí, việc này ngoài tác dụng tăng thêm tính thuyết phục cho lời nói của anh thì còn có thể nói cho hai Demon kia biết rằng, nhìn đi, tôi không phải là một kẻ hoàn toàn vô dụng đâu nhé, đừng có mà ép tôi, nếu không thì cả đám sẽ chết chung đấy. 

Hiện giờ có thể thấy biện pháp cương nhu kết hợp này có vẻ rất có hiệu quả, ít ra có thể khiến cặp song sinh Eredar hiện giờ không dám manh động nữa, hơn nữa còn tỏ vẻ đã có một chút tin tưởng vào lời nói của Evanson. Nhưng mà… muốn tìm một người để hỏi, rốt cuộc là thế nào? 

“Ha ha…” Evanson khẽ cười nhạt rồi nói: “Tôi đâu có phải là Gul’dan hay Teron’gor, tôi không hề nổi tiếng như bọn họ.” 

Tôi đâu có phải mấy Warlock vĩ đại vô cùng oai phong, uy chấn Hư Không như họ, thế nên nếu các người chưa từng nghe đến tên tôi thì cũng chẳng có gì kỳ lạ cả. 

“Ha ha ha, đương nhiên, đương nhiên rồi.” Sacrolash cười ngặt nghẽo: “Ta hoàn toàn hiểu mà, trong một thế giới xa lạ mà ngay cả Quân Đoàn còn chưa phát hiện ra thì một Warlock nhỏ nhoi chẳng có thực lực bao nhiêu như ngươi không được ai biết đến là một việc hết sức bình thường.” 

“Cảm ơn.” Evanson thật sự muốn hô to rằng cô lí giải hợp lí quá. 

“Thế nên, bọn ta mới muốn tìm…” Evanson còn chưa kịp cảm ơn xong thì Alythess đã nói ngay, đồng thời cúi xuống đất nhặt một thứ lên: “Một người có quen biết với ngươi.” 

Evanson nhướn mắt nhìn, thấy thứ vừa được nhặt lên ấy chính là một trong những món môi giới cao cấp mà anh đã dùng. Đó là một cây pháp trượng đã gãy, chủ nhân tương ứng với nó rõ ràng chính là Warlock Cao Cấp Alythess đang cầm nó trên tay hiện giờ. 

“Chúng ta vẫn còn nhớ năm xưa đã từng gửi những món đồ này cho ai giữ mà.” Sacrolash cũng nhặt lên nửa thanh gươm gãy tương ứng với mình: “Chỉ cần gọi người đó ra hỏi là được mà đúng không?” 

“Chỉ mong…” Pháp trượng gãy trong tay Alythess chớp mắt đã lóe sáng rồi tan ra thành tro: “Ngươi dùng những thứ này để tiến hành nghi thức là vì thực sự muốn giải cứu bọn ta.” 

“Đừng để ta nghe người đó nói ra một lí do khác với của ngươi.” Thanh gươm gãy trong tay Sacrolash cũng mau chóng biến thành tro. 

“Cứ tự nhiên.” Evanson nở một nụ cười khó coi, giờ anh cuối cùng cũng nhận ra mình hoàn toàn bị trúng kế rồi. 

Thật đúng là, trong Hư Không có bao nhiêu là Demon như vậy, thế mà lại cứ triệu hồi ra cặp song sinh Eredar bị Black Harvest bắt giữ, hơn nữa bản thân lại còn không thể khống chế được họ, đúng là quá trùng hợp mà. 

Alythess quả không hổ danh là một Warlock cao cấp, cô ta chỉ cần phẩy tay một cái là đã triệu hồi được một Demon cao lớn yểu điệu, người ấy không ai khác chính là Agatha, kẻ đã bán môi giới cho Evanson. 

Cô ta lập tức quỳ một chân xuống đất, sáu cánh tay đặt trước ngực một cách khiêm nhường: “Có thể nhìn thấy được các ngài bình an trở về thật sự là một vinh dự to lớn của tôi, thưa các nữ chủ nhân.” 

Hừ, quả nhiên là cô ta. Evanson nhìn thấy Agatha thì không hề kinh ngạc chút nào, vì anh giờ đã hiểu rõ mọi việc. 

Khi Dreadscar Rift vẫn còn là tiền tuyến của Quân Đoàn thì cặp song sinh Eredar có lẽ cũng sống ở đó, đồng thời còn là chủ nhân của Shivarra Agatha, hơn nữa còn là người chủ mà cô ta hoàn toàn chấp nhận. Có vẻ Shivarra một khi đã nhận ai làm chủ thì sẽ cực kỳ trung thành với người ấy, hệt như hai thủ hạ của Illidan vậy. 

Nhưng sau đó thì nơi ấy không còn chiến tranh nữa, cặp song sinh Eredar cũng theo Quân Đoàn đi viễn chinh ở nơi xa, còn Agatha thì vẫn phải ở lại Dreadscar Rift. 

Lúc bọn họ chia tay, không biết là vô tình hay cố ý, cặp song sinh Eredar đã giao cho Agatha cất giữ những món vũ khí mà họ từng sử dụng, dù sự việc xảy ra đã lâu nhưng họ vẫn còn nhớ việc này, thế thì rõ ràng chính là cố tình làm như thế rồi. 

Ban đầu, có thể Agatha đúng là vì muốn kinh doanh nên mới đi thu thập một lượng lớn môi giới, bởi trước đó, khi Evanson đến Dreadscar Rift thì cô ta hoàn toàn không nhắc gì đến việc này. 

Nhưng dạo gần đây, cô ta lại nhận được một chút liên hệ yếu ớt từ những mảnh vũ khí này, từ đó biết được các nữ chủ nhân của mình hiện giờ không được ổn lắm, muốn nhờ tay cô ta nghĩ cách giúp họ thoát thân. 

Thế là cô ta liền đem các món môi giới của chủ nhân mình để lẫn vào mớ môi giới phế phẩm mà cô ta thu thập trước đó. Để tránh bị nghi ngờ, cô ta còn cố ý đặt thêm vài món môi giới hữu dụng vào đó, nhưng cũng biết rõ rằng những món ấy tuyệt đối sẽ không triệu hồi ra được Dreadlord hay Pit Lord. 

Có lẽ phải khen ngợi cô ta quả không hổ danh là một Shivarra nhỉ? Kế hoạch vạch ra này quả thực là rất lợi hại. 

“Agatha, nô bộc trung thành của ta, gặp được ngươi ta rất vui.” Sacrolash nói với Agatha đang quỳ dưới đất: “Rất cảm ơn ngươi đã làm mọi việc để giải cứu bọn ta, ngươi đứng lên đi.” 

Không biết là do cảm kích công lao của Agatha hay là do ngượng ngùng phát hiện ra đối phương dù có quỳ thì cũng vẫn cao hơn mình mà Sacrolash liền vội vàng bảo Agatha đứng dậy. 

“Đây đều là việc mà tôi nên làm mà.” Agatha sau khi đứng dậy thì vẫn giữ thái độ khiêm nhường, sau đó liếc mắt nhìn sang Evanson đang đứng cạnh mình: “Hơn nữa cũng may là có Warlock này, không có hắn ta thì tôi e không thể làm được tất cả việc này.” 

“Không thể làm được tất cả việc này sao?” Alythess đánh giá câu nói ấy: “Ta đang định hỏi ngươi việc này, tên Warlock này có… trung thành với Quân Đoàn không? Hắn liệu có… đáng tin không?” 

Alythess nói ra câu này rất chậm, ngữ điệu cũng rất kỳ lạ nhưng Evanson hoàn toàn không có tâm trạng để ý việc này, bởi anh đang lo lắng về câu trả lời của Agatha, lời nói của cô ta lúc này chẳng khác nào là một lời phán xét đối với Evanson. 

Agatha nhìn Evanson một lúc lâu. Ngay lúc Evanson cảm thấy lần này tiêu đời rồi, chuẩn bị làm phép thuật dịch chuyển bỏ chạy thì Agatha chợt nói một cách khẳng định: “Thưa các nữ chủ nhân, hắn ta… cực kỳ đáng tin.”