Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 124: Có hơi quen thuộc




Thal’kiel, người Eredar đầu tiên tiếp thu được sức mạnh của Demon, đồng thời là thủ lĩnh của Kẻ Thức Tỉnh Argus, rốt cuộc từng mạnh đến thế nào? Tri thức của ông ta đã từng uyên bác ra sao? Tất cả những điều này đều không có đáp án rõ ràng trong lịch sử, nhưng chúng ta vẫn có thể từ một vài sự kiện mà đoán ra được điều này. 

Chắng hạn như, hai thủ lĩnh Eredar của Burning Legion chỉ cần dùng một phép thuật thôi là đã có thể tiêu diệt được Kẻ Ô Nhiễm Archimonde ở tòa thành ma pháp Dalaran vốn cũng chỉ là học trò của Thal’kiel. Còn Kẻ Gian Xảo Gul’dan, người từng biến đổi cả chủng tộc Orc và tạo ra Vua Phù Thủy thì lại cũng chỉ là hậu bối của Thal’kiel mà thôi. 

Nếu so sánh với Thal’kiel thì Warlock Gul’dan từng gây sóng gió ấy cũng chẳng là gì cả. 

Thế nên, trong cuộc chiến tranh giành Demon lần này, nếu ông ta đã quyết định đứng về phía của Evanson thì kết quả đã quá rõ ràng rồi. 

“Ha ha ha, các ngươi hãy chứng kiến sức mạnh của Kẻ Thức Tỉnh đi.” Thal’kiel há to miệng, rõ ràng chỉ là một cái đầu lâu nhưng lại khiến người ta cảm thấy ông ta đang hít một hơi thật sâu, lúc này các viên Pha Lê Linh Hồn trên trận pháp đều bay lên không rồi hóa thành một luồng sáng màu tím bay thẳng vào miệng ông ta. 

“Phù.” Một lúc sau, Thal’kiel lại biến lực linh hồn mà ông ta vừa hút vào thành một quả cầu ánh sáng rồi phun vào giữa trận pháp triệu hồi. 

“Ha ha, thành công rồi, đối với ta mà nói thì chả có gì khó khăn cả.” Quả cầu ấy khi bay vào giữa trận pháp thì lập tức nổ tung, một cánh cổng Ác Ma đột nhiên xuất hiện. Evanson phát hiện có hai bóng người đứng trong đó, có lẽ chính là hai Demon mà anh muốn triệu hồi. 

Xem ra cho dù là một đại sư Warlock thì khi ở trước mặt Kẻ Thức Tỉnh cũng sẽ phải đầu hàng thôi, thoáng chốc đã bị Thal’kiel phá tan phép thuật rồi. Các Demon vốn đang bị giam cầm nay đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế, được Evanson triệu hồi đến. 

“Hả?” Thal’kiel bay đến một vị trí ngang đầu của Evanson rồi cùng anh nhìn vào hai bóng người trong cổng: “Mùi này quen quá, chắc chắn trước đây ta có quen hai tên này.” 

“Ông chắc chứ?” Evanson cau mày, lập tức trở nên lo lắng, bởi nếu đã là Demon mà Thal’kiel có quen biết thì chắc chắn phải là một kẻ quyền cao chức trọng trong Quân Đoàn. Bọn họ sẽ không dễ đối phó, chẳng hạn như Ma Vương Đáng Sợ Mephistroth, nói không chừng hiện giờ hàng triệu lãnh chúa đang bị ông ta đạp trên mặt đất rồi. 

“Cũng may mình đã có chuẩn bị, hả, thôi chết!” Evanson lẽ ra đang rất tự tin, bởi vì nhìn sơ qua bóng dáng của hai người kia thì thấy chắc chắn không phải là đám Ma Vương Đáng Sợ khó đối phó, hơn nữa rất nhiều trận pháp áp chế mà anh đã bày sẵn ra rõ ràng không phải chỉ để trang trí. Nhưng khi anh đang chuẩn bị khởi động trận pháp thì chợt phát hiện, đám Pha Lê Linh Hồn vốn cung cấp năng lượng cho mấy trận pháp này vừa rồi đã bị Thal’kiel hút hết rồi. “Trời ạ, lần này chết chắc rồi.” 

Giờ mà muốn hủy trận pháp triệu hồi đã không còn kịp nữa rồi. Evanson đã nghe thấy tiếng móng guốc đặc trưng của Demon chạm trên mặt đất, cho dù giờ anh có ngừng phép thuật lại thì hai Demon ấy cũng vẫn có thể dựa vào sức mạnh của bản thân mà bước vào thế giới này. 

Evanson lúc này hai tay đã cầm pháp trượng cắm xuống đất. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để lát nữa xông lên phía trước, nhưng nếu thật sự không cầm cự được thì sẽ lập tức dùng trận pháp chuẩn bị sẵn để dịch chuyển sang nơi khác, còn về hai Demon kia thì… ai muốn lấy thì cứ lấy đi. 

Chuyện này chẳng có gì là đáng xấu hổ cả, bởi cho dù là Warlock hay Pháp sư, một khi đã triệu hồi ra một sức mạnh mình không thể khống chế nổi thì đều sẽ làm như thế, thậm chí có kẻ còn mặt dày đến mức sau đó quay lại nhận mình chính là chủ nhân của sinh vật được triệu hồi ra ấy. 

Vả lại trời sập xuống thì vẫn có người chống đỡ, Evanson biết rõ trên thế giới hiện tại hình như có một người gọi là Thượng Cổ Tôn Giả, nếu hai Demon này mà làm loạn, chẳng hạn như triệu hồi Burning Legion đến thì người ấy chắc chắn sẽ chủ động xuất hiện ngăn cản. 

Tuy Evanson có thể khẳng định rằng Thượng Cổ Tôn Giả chắc chắn không mạnh bằng Medivh nhưng hai Demon mà anh triệu hồi đến lại chẳng phải là lãnh chúa Quân Đoàn, thế nên Tôn Giả có lẽ cũng sẽ dễ dàng xử lí thôi. 

Hiện giờ hai Demon ấy đã đến rất gần rồi, gần đến mức Evanson có thể dần dần thấy rõ ngoại hình của họ, từ đó phán đoán được chủng tộc và giới tính của họ. 

Đây là hai Demon nữ thuộc tộc Eredar. Khi họ chuẩn bị bước hoàn toàn ra khỏi cổng thì chợt có hai giọng nữ vang lên, thốt ra một câu nói rất quen thuộc bằng giọng điệu âm u mà đầy mê hoặc: “Đau đớn… phản bội… si mê… thù hận… đố kỵ… hỗn loạn… Đó là nền tảng của tất cả, đó là trụ cột của tất cả.” 

Lời thoại đã nói xong rồi thì đương nhiên nhân vật chính phải xuất hiện. Lúc này thì hai nữ Demon trông như sinh đôi đã bước hẳn ra khỏi cổng Ác Ma. Ngoại hình của họ giống hệt nhau, có đôi chân guốc cong, thân hình cao lớn yểu điệu, mặc một bộ y phục hở hang, mái tóc cắt ngắn, trên đầu có một cặp sừng cong xuống phía dưới như sừng cừu. Họ đều có vẻ ngoài xinh đẹp khó mà phân cao thấp, điểm khác biệt duy nhất chính là ở màu da. 

Cô gái cầm pháp trượng có làn da đỏ rực như dung nham phun trào, còn cô gái cầm đoản đao lại có làn da màu lam đầy ám ảnh. 

“Ha ha, thật không ngờ, thật không ngờ lại là bọn họ.” Thật ra, trước khi bọn họ xuất hiện thì Evanson đã đại khái đoán ra được thân phận của họ rồi, giờ nhìn thấy rõ mặt mũi thì anh lại càng khẳng định suy nghĩ của mình. 

Họ chính là hai nữ phó quan của Kil";jaeden, cặp song sinh Eredar, Warlock Cao Cấp Alythess và Nữ Vương Sacrolash. 

Họ từng vì muốn giúp Kil’jaeden đến được Azeroth mà đã trấn thủ cao nguyên Sunwell, nhưng khi Liên Quân Shattered Sun tấn công vào thì họ không may tử trận. 

Nhưng sau đó họ lại gặp may, linh hồn của họ thoát được và hồi sinh lại ở Hư Không, cuối cùng quay về xâm lược Azeroth cùng với Quân Đoàn. 

Có thể do lần xâm lược này, biểu hiện của bọn họ quá khiến người ta chú ý, thế nên đã bị đám Warlock của Black Harvest để mắt đến rồi tiến hành ép buộc triệu hồi và khống chế. 

Xem ra Warlock đã cản trở quá trình triệu hồi của Evanson chính là đám người Black Harvest, họ đã thi triển phép thuật giam giữ hai Demon này nhưng phép thuật này sau đó đã bị bậc thầy Thal’kiel triệt tiêu dễ dàng. 

Nhắc đến Black Harvest, Evanson nhớ lại lúc đầu mình đã lén lấy đi ba món thần khí của họ, giờ lại còn cướp đi hai thủ hạ Demon mạnh nhất của họ, thế này thì xem ra anh đã động chạm đến họ khá nhiều rồi. 

“Tự do này lâu lắm rồi mới có lại, Sacrolash.” Alythess có làn da đỏ rực, tay cầm pháp trượng cất lời sau khi hít một hơi thật sâu, có vẻ đang tận hưởng hương vị của tự do. 

“Đúng thế, cuối cùng cũng thoát khỏi đám côn trùng đó, hơn nữa nơi này có vẻ là một thế giới hoàn toàn mới.” Sacrolash có làn da xanh ngắt, tay cầm song đao không ngừng nhìn ngắm thế giới mới, cuối cùng đưa mắt nhìn sang Evanson. 

Sacrolash: “Warlock, rất cảm ơn ngươi đã giải cứu ta.” 

Alythess: “Nhưng ngươi đừng hòng khống chế bọn ta.” 

Sacrolash: “Đừng hòng!” 

“Ha ha, thế à?” Evanson nheo mắt nói: “Nếu đã thế thì, thì… thì cứ như thế đi vậy.”