Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 120: Tiên phong liềm đen và lãnh chúa liềm đen




“Ba ngày sau sẽ giao cùng lúc với động cơ.” Gornoth thu hết pha lê lại rồi nói: “Đến lúc ấy ta sẽ giao bản vẽ chi tiết cho ngươi.”

“Tốt lắm.” Evanson rất hài lòng với hiệu suất làm việc của Gornoth nhưng lại nhớ ra lão già trước mặt này vừa rồi còn định lừa bán cho mình món đồ cổ vạn năm thì lập tức nói thêm: “Nhưng ông phải đảm bảo tính chân thực của bản vẽ, nếu không tôi sẽ bắt ông phải nôn hết tiền ra đấy.”

“Đương nhiên, ta biết mà.” Gornoth thấy Evanson và Agatha cứ nhìn mình chằm chằm thì lập tức nói lời đảm bảo.

Gornoth vừa nói xong thì có một luồng sáng xanh chợt lóe lên giữa ông ta và Evanson, khế ước vô hình như thế là đã được thành lập.

“Đúng rồi.” Sau khi khế ước đã hoàn thành, Evanson lại chợt nghĩ ra gì đó: “Nếu được thì bản vẽ ấy của ông cố gắng thiết kế đẹp đẽ mỹ quan một chút, bởi vì…” Evanson chỉ vào cái kềm và cái cưa trên người Gornoth: “Mấy thứ trên người ông đúng là… kỳ quặc quá.”

“Mấy thứ này thì làm sao?” Gornoth không chấp nhận lời nói của Evanson. Ông ta tự hào giơ cái kềm bên tay trái lên, mở ra kẹp vào mấy lượt rồi lại xoay một vòng, sau đó lại giơ cái cưa bên tay phải lên rồi đục một cái lỗ thật sâu dưới đất. Xem ra lão già tự xưng mình là nhà khoa học này cũng có sức chiến đấu không hề yếu, ít ra về mặt tấn công vật lí thì vẫn rất mạnh. “Mấy thứ này rất hiệu quả, rất thực dụng, còn mỹ quan gì đó thì không phải là điều quan trọng.”

Evanson bĩu môi. Anh không phủ nhận, đối với phần lớn Demon thì đơn giản mà hiệu quả mới là điều quan trọng nhưng vẫn nói: “Mấy thứ này đúng là rất hữu dụng, nhưng không phải ai cũng nghĩ như ông đâu.”

Một người chấp nhận thay cánh tay mình bằng một cái kềm và một cái cưa giống như Ác Ma thì sẽ bị xã hội loài người gọi là tâm lí biến thái.

“Ừ, được rồi.” Gornoth nghĩ một lúc đành miễn cưỡng nói: “Ta sẽ nói cho ngươi biết cách kết nối thần kinh, còn về những thứ khác… ngươi muốn lắp cái gì thì cứ tự đi mà làm.” Cuối cùng ông ta còn trách móc một câu: “Con người đúng là phiền phức.”

“Cứ thế mà làm đi.” Evanson cảm thấy đề nghị của Gornoth cũng không tệ, dù gì điều mà anh quan tâm cũng chỉ là kỹ thuật làm sao kết nối máy móc với hệ thần kinh, còn vấn đề hình dạng của máy móc thì để sau hẵng tính cũng được.

Sau khi nói xong, Gornoth lại quay vào trong xưởng của mình. Ông ta vừa mới nhận việc, chỉ muốn bắt tay vào làm ngay nhưng giọng của Evanson lúc này lại vang lên: “Ông có hài lòng với hoàn cảnh sống hiện tại của mình không?”

“Hài lòng à? Ha.” Vẻ mặt của Gornoth giống như vừa mới nghe được một câu trêu đùa ác ý vậy, ông ta bật ra một tràng cười chói tai rồi nói mà không quay đầu lại: “Ngươi thấy thế nào?”

Từng là một nhà khoa học lớn, một thợ máy lớn đứng đầu nơi này, giờ lại rơi vào cảnh chẳng có việc gì để làm, thế thì ai có thể hài lòng, ai có thể cam tâm chứ?

“Tôi à?” Evanson nhếch môi, nở một nụ cười kỳ lạ: “Tôi cảm thấy chúng ta sau này có thể tiếp tục hợp tác nữa.”

Lúc này Gornoth không nói gì nữa mà bỏ đi mất.

“Lần này phải cảm ơn cô rồi, Agatha.” Sau khi Gornoth hoàn toàn đi mất rồi, Evanson mới nói với Agatha: “Tuy cô cũng thu được rất nhiều lợi ích nhưng cũng giúp tôi bớt được nhiều phiền phức.”

“Này, không cần phải nói thế, chúng ta có giao tình mà.” Agatha chợt nói bằng giọng quyến rũ: “Nhưng ngươi lại nghĩ ta đã nhận nhiều lợi ích, việc này thật sự khiến ta tổn thương quá.”

“Ha ha.” Evanson lừ mắt, thầm nghĩ lúc cô nhận tiền sao không thấy cô nói gì đến chuyện tình cảm? “Thôi được rồi, việc chính đã xong, tôi phải đi đây, nói thật, tôi không quen môi trường ở đây chút nào.”

Môi trường sống của Demon phải nói là tệ hết chỗ nói, độ ô nhiễm pm 2.5, hừ, chỉ cần há miệng thở khoảng nửa tiếng thôi là sẽ nghẹt phế quản ngay. Tuy Evanson chỉ dùng tinh thần để đến đây nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, bầu không khí này khiến anh cảm thấy thà hít khói pô xe còn dễ chịu hơn nhiều.

“Bỏ đi sớm thế?” Agatha chìa tay ra nắm lấy cằm của Evanson: “Ta sẽ giúp ngươi cảm nhận được thật nhiều niềm vui.”

Trước lời trêu đùa này, Evanson phản ứng rất dứt khoát, lập tức lùi lại một bước rồi thi triển phép thuật biến mất.

“Đáng yêu quá đi.” Agatha nhìn Evanson biến mất xong thì liền đưa ngón tay lúc nãy đã chạm vào mặt Evanson hôn nhẹ một cái: “Thật ra phải là ta cảm ơn ngươi mới phải.” Nói xong, cô ta quay lại vào phòng.

Khoảng thời gian ba ngày không phải là quá dài nhưng cũng không phải là quá ngắn. Trong khoảng thời gian này Evanson cũng không rảnh rỗi.

Anh phải đặt bao nhiêu bùa chú che chắn phép thuật bên dưới nắp xe, bởi không muốn vừa nhấn vào chân ga thì liền bị một đám pháp sư phát hiện ra.

Còn một điều nữa, đó là trên đầu xe vốn có một biểu tượng của Hydra được làm bằng bạc, nhưng sau đó đã bị anh nung chảy ra để đổi lấy tiền. Bây giờ trên đó trống trơn, cảm giác cứ thiếu thiếu cái gì đó, thế nên anh quyết định dùng thép không gỉ để tạo ra một biểu tượng mới. Đó là một vòng tròn, bên trên có hai cái lưỡi liềm bắt chéo vào nhau, đồng thời đặt tên mới cho chiếc xe này là Tiên Phong Liềm Đen.

Anh đã nghĩ kỹ rồi, các siêu anh hùng khác đều có những biệt danh nghe rất ngầu, sau này anh cũng gia nhập với họ thì không thể để mất phần của mình được, thế thì cứ xưng là Lãnh Chúa Liềm Đen chắc cũng được chứ nhỉ?

Sau khi xong những việc này thì cũng đã trải qua vài ngày, Evanson lại quay trở về Dreadscar Rift, nhưng lần này anh không đến tìm Agatha nữa. Cũng không biết là do anh không muốn mất thêm tiền hay là sợ bị cô ta chọc ghẹo, dù gì thì cũng đã biết đường rồi nên không cần người dẫn đường cũng được.

Điều khiến anh bất ngờ là, lão già Gornoth tuy trước đó đã từng nghĩ trăm phương ngàn kế để lừa anh, nhưng sau khi kí khế ước rồi thì lại thực hiện nó một cách rất nghiêm túc.

Nói ba ngày giao hàng thì đúng ba ngày mới giao hàng. Rõ ràng ông ta đã làm xong từ lâu rồi nhưng khi Evanson đến sớm thì lại bắt anh phải đứng chờ suốt hai tiếng, để đủ thời gian ba ngày rồi thì mới chịu giao động cơ và bản vẽ cho Evanson.

Evanson tức điên trước hành động này, sau khi nhận hàng xong thì bỏ đi không nói tiếng nào.

“Ôi, thời khắc xúc động cuối cùng cũng đến rồi.” Sau khi về nhà, Evanson chẳng hề nghỉ ngơi mà lập tức gắn động cơ vào xe. Lão Gornoth quả không hổ danh là một thợ máy tài ba, đã chế ra một thứ rất hoàn hảo, khi lắp động cơ và bộ truyền động vào trong xe thì vừa khít không có một khe hở nào.

Bây giờ chỉ cần một bước nữa là cho Pha Lê Linh Hồn vào thì động cơ sẽ có thể bắt đầu hoạt động nhưng nếu linh hồn loại bình thường thì sẽ không đủ cung cấp năng lượng, thế nên Evanson đã chuẩn bị sẵn.

“Anh đập nát xe của tôi, giờ đến lúc phải trả nợ rồi.” Evanson rút ra một viên Pha Lê Linh Hồn to đến mức phải ôm trong lòng, đó chính là linh hồn của Abomination. Anh đã đập xe của tôi thì giờ phải lấy linh hồn ra làm nhiên liệu trả nợ đi.

Evanson cho linh hồn Abomination vào trong động cơ rồi đậy nắp che chắn lại. Nắp che này là bộ phận đặc biệt mà anh đã yêu cầu chế tạo, để tránh việc khi động cơ hoạt động thì sẽ phát ra ánh sáng xanh lục.

“Ha ha, Tiên Phong Liềm Đen, xuất phát nào.” Sau khi thực hiện xong hết tất cả, Evanson háo hức nhảy lên xe, vừa hô to khẩu hiệu vừa vặn chìa khóa, nhưng sau đó… ha ha.

“Hả? Tại sao lại không chạy?” Evanson đã vặn chìa khóa rồi nhưng chiếc xe lại không hề động đậy. Anh lại kiên trì vặn đi vặn lại mấy lần nữa, nhưng chiếc xe vẫn chẳng có chút phản ứng nào.

“Không lẽ bị lỗi ở đâu rồi? Hay là lão già ấy đã lừa mình?” Evanson ngẫm nghĩ, cảm thấy mình vừa lắp không bị sai mà lão Gornoth cũng không có khả năng vi phạm lời hứa để đưa một món đồ hỏng cho anh. Thế thì rốt cuộc vấn đề ở đâu?

“Tôi bảo này.” Sarah ở bên cạnh từ nãy luôn im lặng bây giờ mới không chịu nổi nữa mà lên tiếng: “Động cơ linh hồn cũng cần có chìa khóa mới chạy sao?”