Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 119: Học thức tốt không bằng nhân phẩm tốt




“Chỉ to như thế thôi sao?” Sau khi biết được kích thước mà Evanson mong muốn, Gornoth liền thắc mắc: “Ngươi cần động cơ bé như thế làm gì? Đừng nói là chiến hạm Tà Năng, mà có khi ngay cả khởi động một bộ cơ giáp Ma Năng còn khó nữa là.”

Gornoth là một nhà khoa học lớn cả đời đã chế tạo những cỗ máy chiến tranh, thế nên đương nhiên cũng chế ra rất nhiều động cơ linh hồn. Nhưng những động cơ ông ta tạo ra đa phần đều là những động cơ khổng lồ có thể cung cấp năng lượng cho toàn bộ Quân Đoàn trong khu vực, hoặc những động cơ tuy nhỏ hơn một chút nhưng cũng là loại đủ lớn để chạy được cả một chiến hạm Tà Năng. Đối với ông ta mà nói thì động cơ lắp vào cơ giáp Ma Năng đã là nhỏ lắm rồi.

Nhưng bây giờ thứ mà Evanson muốn lại còn là loại siêu nhỏ trong số những động cơ nhỏ. Hắn ta dùng động cơ ấy làm gì? Nướng bánh mì chắc? Gornoth nghĩ mà thấy khó chịu.

“Tôi muốn chạy một thứ nhưng không lớn đến mức ấy.” Evanson phẩy tay nói. Chiến hạm Tà Năng, cơ giáp Ma Năng? Ông nghĩ đi đâu thế? Được rồi, mấy thứ đó đúng là oai hơn chiếc xe của tôi nhiều nhưng làm ơn nói cho tôi biết, tôi mà lái mấy thứ ấy thì phải chạy trên đường nào đây? Ngoài ra khoan nói đến vô số chi phí bảo trì, chỉ cần biết một động cơ to như thế, tôi mà đạp vào chân ga thì phải tốn bao nhiêu linh hồn đây?

“Ngươi chắc chắn chỉ cần to như thế chứ?” Gornoth hỏi như muốn xác nhận lần cuối: “Nói thật lòng, ta nghĩ ngươi nên dùng động cơ của cơ giáp Ma Năng. Tuy nó to hơn một chút so với thứ ngươi muốn nhưng mà hiệu suất tuyệt đối hoàn hảo.”

“Không cần, tôi chỉ muốn thế này thôi. Hiệu suất như thế này là đã đủ cho thứ mà tôi muốn chạy rồi.” Evanson xác nhận.

“Được rồi, được rồi.” Gornoth ngán ngẩm nói nhưng vẫn cố hỏi đến cùng: “Ngươi thật sự quyết định rồi sao? Không suy nghĩ lại sao?”

“Tôi đương nhiên là quyết định rồi! Ông hỏi đủ chưa thế?” Evanson có hơi mất kiên nhẫn, anh thấy Gornoth cứ nài nỉ như thế bèn hỏi: “Hay là ông không chế ra được loại động cơ linh hồn bé thế này?”

Lúc này, Agatha đứng bên cạnh Evanson như chợt hiểu ra điều gì đó, liền nở một nụ cười bí ẩn, nhưng cô ta chưa kịp nói gì thì Gornoth bị Evanson nghi ngờ tài năng lại lên tiếng trước.

“Ta đương nhiên chế được, thứ này với ta mà nói chẳng có gì là khó cả, chỉ có điều…” Gornoth nói đến đây đột nhiên dừng lại.

“Chỉ có điều làm sao?” Evanson truy hỏi.

“Chỉ có điều ông ta không biết làm sao để xử lí hàng tồn của mình.” Agatha đột nhiên mở miệng nói ra lí do.

“Hàng tồn à?” Evanson thắc mắc hỏi, lẽ nào cái lão khoa học gia này cũng là một người có đầu óc kinh doanh, nên cũng đã chuẩn bị sẵn một mớ đồ tốt để bán cho mình sao?

Không đúng, mình là một Warlock, Agatha đi thu thập môi giới triệu hồi về bán cho mình thì chẳng có vấn đề gì cả, vì rất đúng nghề rồi. Nhưng cái ông này là một thợ xây dựng, ông ta chuẩn bị cái quái gì chứ? Lẽ nào mấy năm gần đây các Warlock đều chuyển sang học kỹ năng sinh hoạt là xây dựng sao?

“Khi nơi đây vẫn còn là tiền tuyến của Quân Đoàn…” Agatha lên tiếng giải thích: “Cái tên này chuyên đảm nhận việc chế tạo số lượng lớn các linh kiện cho chiến hạm Tà Năng và cơ giáp Ma Năng, dùng để sửa chữa và thay đổi, trong đó có cả động cơ linh hồn dùng cho những cỗ máy chiến tranh này.”

“Đúng là một hành động rất có tầm nhìn, hả, khoan đã, đừng nói là…” Evanson đột nhiên hiểu ra.

“Đúng thế.” Agatha xác nhận: “Ông ta đã chế tạo ra quá nhiều, thế nên sau khi chiến tranh kết thúc thì số đồ ấy vẫn chưa dùng hết, có lẽ vẫn đang tồn một đống trong tay ông ta”

“Ông định bán số hàng tồn ấy đi chứ gì?” Agatha nheo mắt nhìn Gornoth rồi nói: “Ta nói đúng chứ, thợ cơ khí Gornoth?”

“Là đại khoa học gia!” Bị Agatha phá hỏng kế hoạch của mình, Gornoth giận dữ sửa lưng: “Thợ cơ khí chỉ biết chế tạo theo bản vẽ, còn khoa học gia là người vẽ ra những bản vẽ ấy.”

“À này, tôi mạo muội hỏi một câu.” Evanson có hơi không hiểu: “Chiến tranh rốt cuộc kết thúc bao lâu rồi?”

Agatha cười đáp: “Khoảng mười ngàn năm rồi.”

“Mười ngàn năm sao?” Evanson cau mày nói: “Giờ tôi đang muốn đập chết ông ta, phải làm sao đây?”

Cái lão già chết tiệt này, cứ kiên quyết bảo mình nên suy xét lại, thì ra là muốn bán cho mình mớ đồ cổ đã mười ngàn năm tuổi ấy, cũng may chiếc xe ấy không thể lắp vừa động cơ này, nếu không có khi đã bị lão già này xỏ mũi thật rồi.

“He he he.” Gornoth lúc này cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ biết gượng cười rồi nói: “Mấy thứ ấy ta bảo quản tốt lắm, giờ lấy ra vẫn dùng được, cũng không lo kỹ thuật lạc hậu, mấy động cơ ấy ngoài việc hao nhiên liệu hơn một chút, hiệu suất kém một chút so với các động cơ mới hiện giờ ra thì chẳng có vấn đề gì cả.”

Tiêu hao lớn hiệu suất nhỏ, cái này chính là vấn đề lớn nhất đấy có biết không? Evanson thậm chí chẳng còn tâm trạng đôi co, chỉ lườm lườm Gornoth.

“Thôi được rồi.” Gornoth bị nhìn bằng ánh mắt ấy cuối cùng cũng không chịu nổi: “Động cơ linh hồn loại siêu nhỏ, có hệ thống truyền động, đảm bảo ba ngày sau sẽ có hàng.”

“Không được đem hàng tồn của ông ra mà tráo đâu đấy.” Evanson nói thêm.

“Trời ạ, tên Warlock xảo quyệt này, ta biết rồi mà.” Gornoth đầu hàng. Xem ra đúng là ông ta định đem mấy món đồ cổ cả vạn năm tuổi ấy của mình ra cải tiến lại rồi đem ra lừa Evanson.

Chuyện này đã cho chúng ta thấy rõ, người có học thức tốt thì chưa hẳn đã có nhân phẩm tốt, trong số các chuyên gia giáo sư vẫn có những loại người giở trò lừa đảo.

“Khoan đã.” Trong lúc Gornoth chuẩn bị quay vào bắt đầu làm việc thì Evanson đột nhiên gọi ông ta lại.

“Lại việc gì nữa?” Gornoth quay người lại rồi nói trước khi Evanson kịp lên tiếng: “Được rồi, ta sẽ không giao cho bọn cấp dưới làm đâu, đích thân ta sẽ làm, ngươi vừa lòng chưa?”

Evanson nhướn mày, trong lòng nghĩ thì ra lại còn có cả chiêu này, cái lão già này cũng lắm trò thật đấy. “À… ông đảm bảo được điều ấy thì tôi cũng rất vui, nhưng tôi gọi ông lại là vì một việc khác.”

Gornoth lúc này chỉ hận không thể dùng cái kềm bên tay phải đập vỡ đầu cho rồi: “Lại chuyện gì nữa? Nói mau đi, ta đang bận lắm.”

“Cơ thể của ông bị làm sao thế?” Evanson chỉ vào người Gornoth rồi nói: “Mấy loại máy móc, cưa điện, kềm điện này đã được gắn chặt vào cơ thể ông rồi đúng không? Làm sao ông điều khiển được?”

“Ngươi nói mấy thứ này à?” Gornoth giơ tay giả của mình lên, cái kềm trên tay phải liền xoay vòng: “Chúng đều được kết nối với hệ thần kinh của ta nên ta điều khiển chúng cũng dễ như điều khiển cơ thể mình vậy, hơn nữa mấy thứ này còn hữu ích hơn cơ bắp nhiều.”

“Thế nên loài Gan’arg có rất nhiều người đều lấy máy móc thay thế cho tứ chi giống như ông đúng không?” Evanson hỏi.

“Đúng thế.” Gornoth thừa nhận: “Ngươi có hứng thú à? Nhưng đây là bí mật của chủng tộc chúng ta đấy.”

Evanson gật gù ra vẻ đã hiểu rồi lấy ra năm viên Pha Lê Linh Hồn đưa cho Gornoth: “Chừng này đủ để thuyết phục ông chưa?”

Gornoth nhận mấy viên pha lê, quan sát một chút rồi nói: “Ừ, mấy viên pha lê này đúng là rất biết cách thuyết phục.”