Thuật Sĩ Hàng Ma

Chương 117: 117: Trong Bụng Cá 2





Lương Bình gào thét.

"Cái thứ gì đây?" Gã cũng như Đỗ Trung, bị dịch tiêu hoá của lý ngư tinh bao lấy, nhìn bộ dạng như sắp trở thành quái vật.

Bộ dáng to con của gã vẫn phải chật vật trong đám bùn dày đặc.

Thật sự muốn một câu con moẹ nó quét ngang thiên hạ.

"Chúng ta phải đánh vỡ bao tử nó!" Lý An Đăng nói.

Tiếp theo hắn nhận ra mọi người đều nhìn hắn.

Bao tử là nơi trọng yếu của lý ngư tinh, nếu thành công đánh vỡ thì nó sẽ bị tiêu diệt.

Nhưng Lý An Đăng nói chẳng khác nào mười người cùng ôm bom cảm tử chết cùng với nó.

Hoặc là hoà quyện trong cơ thể nó.

"Có thể dùng cách khác không?" Trần Đại Long với nét mặt cầu cứu nói.

Trước hết họ chưa biết xử lý vấn đề thiếu oxy.

Nhưng vào lúc này, dưới lòng bàn chân tám người phía trên có một trận tê tái.

Sau khi nhận ra, tất cả giật mình.

Mà bên dưới gã Đỗ Trung và Lương Bình, cái hồ nước sôi rực rỡ như chào bọn họ.

Trương Thái Can, Võ Chính Lâm, Cao Cao, Dương Hoàng Minh Trung, Tô Linh, Lý An Đăng, Trần Đại Long, Bất U, tám người chỉ kịp nhìn nhau một cái.

Họ quay đầu định chạy, trận động đất, à không động trong bụng cá phát ra dữ dội, kéo tất cả ngã xuống đè lên nhau.

Sau đó hai bên tường thịt di chuyển gần nhau, phát sinh lực đẩy ép họ xuống dưới.

Đỗ Trung và Lương Bình trở mình lội qua một bên.

Phía trên miệng hố, tám người bon chen nhau như sắp kẹt, chuẩn bị rơi xuống.

Miệng hố có trận co dãn, một loạt tiếng la hét, rốt cuộc tám người đều rơi xuống hố.


"Cơn mưa pháp sư" đổ xuống.

Nước dịch thay phiên văng vào mặt Lương Bình, gã vuốt mặt, cười phách lối.

"Cuối cùng cũng đoàn tụ.

Vậy mà các người định chạy bỏ ta, đúng là sống lỗi!"
"Đương nhiên phải chạy rồi, ai lại muốn chết?" Trần Đại Long nhìn lại cơ thể, bất mãn nói.

"Vừa rồi có lẽ là bị lý ngư tinh nuốt vào?!" Dương Hoàng Minh Trung xoa cằm.

"Giống như chúng ta ăn thức ăn, nếu bị nghẹn cũng phải gắng nuốt vào vậy!"
"Quan trọng là tìm cách trèo lên!" Trần Đại Long định đứng lên, kết quả lớp dịch so với keo dính không khác, vật cậu ngồi xuống.

"A Di Đà Phật! Khoan!" Bất U nhìn quanh.

"Còn Lý đại sư đâu?"
"Kia!" Tô Linh chỉ tay lên.

Mọi người nhìn theo.

Lý An Đăng còn ngay cái miệng hố, chẳng qua hơi chênh vênh.

Hắn sắp rơi xuống rồi, nhưng trên tay là linh đao đâm vào phần tường bằng thịt, giữ hắn vẫn chưa rơi xuống bao tử cá.

Nhưng...!Một trận chấn động toàn cái bao tử cá càng hung mãnh hơn thế.

Lý An Đăng chưa biết sâu cạn, cả người chấn động đến nhìn chẳng rõ.

Rốt cuộc kéo linh đao một đường, sau đó linh đao rời nơi bám víu của nó, hắn cũng ngã ngửa.

"Bộp! Ào..."
Mấy người bên dưới có một phen chao đảo, may là bãi nước nhầy giữ lại.

Có điều cơn chấn động không có dừng lại.

Lý An Đăng nằm cảm nhận tóc và lưng dính vào bụng cá tựa hồ sinh ra đã dành cho nhau.

Bụng hắn vô cùng buồn nôn.

Dừng lại lúc này, bao tử cá như có ai đó nắm lắc điên cuồng.


Mọi người nhìn Lý An Đăng với ánh mắt cay độc.

Chính hắn đã làm tổn thương lý ngư tinh.

"Không còn cách nào khác, chúng ta đánh ngay bây giờ!" Trương Thái Can lắc đầu nói.

Đỗ Trung ngã ngọn đèn dầu, phát ra một dải lửa nhảy múa trên bề mặt nước.

Những người xung quanh nhất thời muốn giật lui, nhưng đám cháy tắt rất nhanh, tiêu diệt đa phần chất dịch nhầy.

Mọi người thay phiên đứng lên.

Đột nhiên lại có trận keo dính khác từ bốn phía bắn vào.

Bao tử cá rung lắc kịch liệt, lớp nước bên dưới dâng lên, xương người trôi nổi.

Lý An Đăng rút Ô Long Đao, nhìn qua mọi người.

Sau đó thứ nước ghê tởm đẩy tung tất cả lên.

Tình hình này như phản ứng quen thuộc khi thức ăn không thể tiêu hoá, cần bài trừ, đó chính là hành động nôn.

Dưới đáy bao tử như là có liên hồi đợt khí mạnh mẽ, cơ thể mười người cao lên mấy phần, sắp lọt qua cuống họng lý ngư tinh.

Lý An Đăng xoay Ô Long Đao, thật nhanh cắm vào thớ thịt cá.

Bất U cũng đem Hàng Ma Xử đâm vào.

Mỗi người một phương thức, cùng nhau dựa vào điểm gần nhất hòng phá hoại nơi này.

Trương Thái Can ôm cứng cây gậy phép, đất bằng nổi gió, sương mù thổi quanh khiến cho không gian ảm đạm mang nhiệt độ lạnh buốt.

"Ùn ùn........!Bùm!!!"
"A!!!!!!"
Một cơn gió thổi qua và tiếng chim kêu, mặt trời kéo tận đỉnh.

Lý ngư tinh trợn trắng mắt, sau đó há miệng.


"Ựa..." Phóng thích một bãi nước dịch xanh vàng khó coi.

Nó ngửa đầu nhìn lên trời xanh trăn trối, cuối cùng gục ngã.

Cơ thể nó chìm vào lòng sông, mặt nước sông lại lệch lạc đi mấy phút.

Chỉ có con thuyền trôi nổi nhưng chẳng hề hấn gì.

Bãi nước dịch lan toả trên tàu, nổi lên những cơ thể cùng xương người.

Trần Đại Long bật dậy, lắc đầu lắc đầu, nước bắn tung toé, trên miệng còn ngậm khúc xương.

"Ta...!Gớm chết!"
Cậu bò dậy, thả lỏng cằm ra ngoài thành tàu, ói mửa như lý ngư tinh.

Sau khi ói xong, cậu lật lại, dựa trên thành tàu, cảm giác chấp niệm tiêu tan.

Bất U loay hoay tìm tấm kính soi mặt.

"Cũng tạm!"
Võ Chính Lâm vừa nhìn lên, lại thấy trước mắt là một con quái vật có hình dạng như lý ngư tinh.

Cậu đứng phắt dậy.

Bất quá quái vật nhỏ hơn nhiều, còn đứng bằng hai chân.

Quái vật dùng cánh tay lột phăng lớp áo, Dương Hoàng Minh Trung xuất hiện.

"Cứ bình tĩnh! Tôi sợ lý ngư tinh nuốt chửng, quyết định giả làm con trai nó."
"Vậy cũng nghĩ ra?"
Một cơn lốc sương mù tản mát.

Trương Thái Can chống gậy đứng lên, thở dốc.

Lão đưa mắt nhìn xung quanh, kiểm tra dân số, kết quả hình như mất đi một người.

Lão ngước lên...!Lý An Đăng dán chặt vào cửa sổ tầng hai, tứ chi xoè ra như tiêu bản con thạch sùng.

***
Bến tàu.

"Hẹn gặp lại tất cả!" Lý An Đăng đưa tay chào, Trần Đại Long và Bất U cũng chào.

Trải qua nhà tắm, ba người đỡ bẩn hơn nhưng gương mặt còn xanh lắm.

"Nhớ đồng ý kết bạn Facebook, cần gì ta sẽ gọi mọi người đến!" Trương Thái Can nói.


Tiếp theo lão giơ gậy gỗ lên.

"Bằng hữu, tạm biệt mọi người đi!"
Lão lung lay cây gậy như chào thật, mọi người im lặng không nói gì.

"Mọi người định đi đâu?" Trương Thái Can quay lại nói.

"Còn đi đâu nữa? Tôi còn phải có hẹn!" Đỗ Trung khoát tay từ giã, đi trước một bước.

"Ai về chỗ nấy!" Võ Chính Lâm vác hành lý, chạy ra con đường gần đó đón taxi.

"Cái gì? Theo tôi về đồn!"
Cao Cao xông ra, cầm theo cái còng tay.

Võ Chính Lâm không để như nguyện, bỏ taxi mà chạy bộ một mạch.

"Hai tên này còn có thời gian chơi Parkour?" Lương Bình nói, thay Võ Chính Lâm dùng taxi.

"Còn chúng ta?" Phía bên này, Trần Đại Long nói.

Lý An Đăng xem đồng hồ, nhưng đồng hồ hắn đã bị dịch tiêu hoá của lý ngư tinh làm hỏng, mặt kính thấm mồ hôi xanh rờn.

"Đi tìm chỗ nghỉ đã!"
Theo chân Lý An Đăng, họ đến một khách sạn khá to.

Nếu đem so với khách sạn lần trước thì đúng là một trời một vực.

Lý An Đăng dạo gần đó, ghé một chỗ sửa chữa đồng hồ, sau đó quay về khách sạn.

Trần Đại Long tung tăng cả căn phòng, nội thất tiện nghi, không gian rộng rãi, làm cho cậu tự thấy mình như một ông vua.

Lúc này cậu kéo rèm, xem được cảnh con sông cùng những chiếc tàu, vô cùng thơ mộng một cách bình dị.

Sau đó cậu ngã người lên chiếc giường cỡ lớn.

Lý An Đăng không vừa ý, bảo cậu đi tắm rửa thay đồ.

Cuối cùng, tiếng mõ của Bất U vang lên.

(Hắc Vô Thường: Lão Bạch nhìn xem! Một con cá to trôi vào bờ.

Để ta xem sổ sinh tử...!Là yêu tinh! Hồn phách vẫn còn nằm bên trong.

Bạch Vô Thường: Haiz, dạo này tăng ca nhiều quá, đi tắm biển cũng không yên!
Hắc Vô Thường: Đây là sông!).