Thuật Đọc Tâm

Chương 32




Edit: Ốc

Nguồn: Hội hiền lười

Màn đêm dần buông, hai bộ cửa sổ sát sàn cũng chẳng làm nên trò trống gì, chỉ có ánh đèn giường tập trung chiếu lên người Thẩm Dịch, trông anh như một món đồ triển lãm quý giá bày trong tủ kính bảo tàng.

Còn cô, cô chính là tên trộm đến đập nát tủ kính thủy tinh ấy.

Cảm giác kích thích vi diệu này khiến trái tim Tô Đường ngứa ngáy, cô mặc kệ tất cả mà hôn lên đôi môi Thẩm Dịch hơi hé mở vì thở dốc.

Thẩm Dịch ngẩn người một lát rồi mới hồi thần, Tô Đường cảm nhận được người vừa bị cô chặn lại bỗng nhúc nhích, còn chưa kịp phản ứng thì eo đã bị một bàn tay dịu dàng ôm lấy, cả người bỗng lên bị nhấc bổng lên rồi ngã lên đệm.

“A ——”

Thẩm Dịch dùng một nụ hôn dài để không cho tên trộm này cơ hội ngụy biện.

Tô Đường chỉ mặc một lớp áo rất mỏng, lồng ngực rộng lớn của Thẩm Dịch khẽ chạm lên đó, nhiệt độ cơ thể truyền đến nơi mềm mại trước ngực cô, hâm nóng toàn thân khiến cô thở dốc, rồi lại như con thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa, hi vọng được gần nguồn nhiệt này hơn một chút.

“Ưm…”

Cảm giác được lồng ngực cô phập phồng càng lúc càng mãnh liệt, Thẩm Dịch rốt cuộc cũng ngưng trừng phạt cô lại, bàn tay chống lên bả vai cô, ngẩng đầu thở hổn hển. Ánh mắt cưng chiều và buồn bực lồng vào nhau, nhưng khi anh nhìn cô chỉ còn sự dịu dàng thâm tình.

“Thẩm Dịch, em không cho phép bất kỳ ai ghét bỏ anh, chính anh cũng không được…”

Trước mắt Tô Đường như phủ màn sương, tầm mắt mơ hồ, cảm thấy khuôn mặt hơi phiếm hồng dịu dàng kia tựa như trong mộng, cô vươn tay vuốt má anh, lòng bàn tay chạm vào da thịt ấm áp chân thực, trong lòng cô mới cảm thấy bình an.

“Nếu như anh không thích chính mình thì cho em, được không… Em thích, thích hết…”

Ánh mắt Thẩm Dịch khẽ động, anh cúi người đặt một nụ hôn nồng nàn lên khóe mắt ửng hồng của cô, ngẩng đầu nhìn cô thật kỹ, ánh mắt nóng bỏng như đang chờ cô nhập mật mã Capcha lần cuối cùng.

Tô Đường không chút do dự mà thua cuộc.

“Em yêu anh…”

Sau khi mã Capcha đã thông qua, Tô Đường mới nhận ra, lựa chọn này của mình sai rồi.

Đúng người nhưng sai thời điểm.

Đêm, là thời gian mà Thẩm Dịch làm việc, cho dù anh vẫn còn ốm thì tinh thần của cô cũng chẳng đấu nổi con cú đêm này.

Tô Đường chỉ nhớ được điều cuối cùng trước khi ngủ chính là Thẩm Dịch ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ hôn lên đôi mắt cô đã nhắm, giống như đang dỗ cô ngủ vậy.

Khi Tô Đường tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, và Thẩm Dịch vẫn còn say ngủ.

Không biết anh ngủ lúc nào, đống bừa bộn tối qua đã được anh dọn dẹp sạch sẽ, đèn ở đầu giường đã tắt và rèm cũng được kéo lên.

Đồ ngủ của cô được xếp gọn gàng bên gối.

Chắc là trước khi ngủ anh đã tắm qua, đồ ngủ trên người mềm mại thoải mái, Tô Đường nằm trong ngực anh có thể ngửi được hương sữa tắm thoang thoảng.

Nếu không phải trên người cảm giác là lạ thì Tô Đường gần như cho rằng tất cả mọi chuyện tối qua chỉ là kết quả của sự liên tưởng phong phú sản sinh trong quá trình cô ngủ say, do bộ não nhận được sự đả kích nặng nề vào ban ngày khi cô thấy tỷ lệ bao trùm cơ thể không quá năm phần trăm kia*.

*Thẩm Dịch lộ da thịt khiến Tô Đường chịu kích thích.

Tô Đường lặng lẽ thở dài, rồi lại khẽ bật cười.

Từ ngày đầu quen biết Thẩm Dịch, mặc dù nửa đêm bị anh lừa đến trong nhà thì cô cũng không hề có ý niệm phòng vệ với anh. Cô vẫn cho rằng do trên người Thẩm Dịch không có phong cách ‘người xấu’, nhưng bây giờ nghĩ lại, người xấu cũng đâu phải lớn lên theo một khuôn mẫu, ai nói người xấu không thể nhìn như anh chứ?

Sợ rằng cô rơi vào tay giặc sớm hơn nhiều so với cô nghĩ…

Tốt quá, khi mà cô rơi vào tay giặc, thì người trước mặt cô là anh.

Do tác động của đồng hồ sinh học nên Thẩm Dịch ngủ rất sâu, Tô Đường nhẹ nhàng hôn lên môi anh, đưa tay sờ lên trán đo nhiệt độ, đã trở lại bình thường rồi, cô lại dịch ra khỏi vòng ôm của anh, đứng dậy xuống giường, vẫn không làm anh tỉnh giấc.

Tô Đường không biết hôm nay người giúp việc theo giờ có đến không, cũng không biết hồ cá Thẩm Dịch đặt sẽ được đưa tới lúc nào. Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô không mặc bộ quần áo Thẩm Dịch để ở bên gối đêm qua, mà thay bộ quần áo hôm qua cô mặc tới, sau đó lục bếp nấu cháo.

Thẩm Dịch chắc sẽ không bị tiếng ồn đánh thức, nên khi bắt tay nấu nướng cũng không để ý tiếng bát đũa nồi niêu vang lên, đến lúc vừa đặt nồi lên bếp thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ.

Tô Đường vội vàng thò đầu ra khỏi phòng bếp.

Thẩm Dịch đang đứng ở hành lang, nơi giao nhau giữa phòng khách và nhà ăn, vẫn mặc bộ đồ ngủ, tóc tai bù xù, nhìn như vừa leo ra khỏi giường. Hình như anh đang tìm gì đó, nhìn trong phòng khách không có, lại vội vàng quay đầu nhìn vào trong bếp, trông thấy Tô Đường vừa đi ra từ nhà bếp, ánh mắt anh mở to bất động.

Không chỉ ánh mắt mà ngay cả người cũng cứng đờ.

Tô Đường khó hiểu bước tới, ánh mắt Thẩm Dịch cũng di chuyển theo cô.

Tô Đường giơ muỗng inox dùng khuấy cháo gõ nhẹ lên trán anh một cái: “Sao thế, mèo giẫm phải đuôi anh à?”

Tô Đường vừa gõ như ấn vào chốt mở, cả người đang ngây ngốc một chỗ đột nhiên ôm chặt lấy cô, Tô Đường kề sát vào ngực anh, cảm nhận được từng nhịp đập trái tim anh.

Lúc này cô mới hiểu, vừa rồi anh đi tìm cô.

Cô không mặc quần áo mà anh chuẩn bị, mà mặc bộ quần áo của mình hôm trước. Anh không nghe thấy tiếng trong phòng bếp nên nghĩ rằng cô đã đi rồi.

Thẩm Dịch lẳng lặng ôm cô hồi lâu, Tô Đường nghe tiếng nước sôi ùng ục trong bếp, sợ rằng nước sẽ trào ra nên vội vỗ vỗ vào lưng anh.

Thẩm Dịch hiểu ý buông lỏng cánh tay.

Tô Đường vốn định vào lại bếp coi nồi cháo, nhưng khi ngẩng đầu chứng kiến bộ dạng anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại, trong lòng cô mềm nhũn, vươn tay vuốt vuốt tóc anh, nở nụ cười xấu xa, lên tiếng  hỏi: “Sao thế, anh sợ em không chịu trách nhiệm rồi bỏ trốn à?”

Chút lo lắng còn sót lại trong anh bị câu trêu chọc của cô thổi bay đi mất, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ chưa kịp tan đi chợt bừng sáng, khóe miệng hơi cong, nửa thật nửa giả gật đầu.

Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười, lại giơ muỗng gõ nhẹ vào đầu anh: “Sao anh cứ nghĩ linh tinh vậy chứ hả, tự mình giày vò mình vui lắm à?”

Thẩm Dịch có lẽ cũng ý thức được nên xoa xoa chỗ vừa bị gõ, xấu hổ cười cười.

Tô Đường thở dài: “Tính khí của anh như thế mà còn làm chuyên gia à, là anh chơi cổ phiếu hay cổ phiếu chơi anh thế… Mau mặc quần áo đi, mãi mới hạ sốt, cẩn thận không lát nữa lại cảm lạnh đấy.”

Lúc Thẩm Dịch trở lại thì đã rửa mặt đánh răng xong xuôi, anh mặc chiếc áo màu ấm và một cái quần màu trắng thay cho bộ đồ ngủ thoải mái, trên mặt là nụ cười sáng láng, đưa điện thoại đã gõ xong chữ đưa cho Tô Đường xem.

Tô Đường vừa quấy cháo trong nồi, vừa nhìn thoáng qua điện thoại.

—— Đúng là cổ phiếu đang chơi anh thật.

Tô Đường hơi tức, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Bây giờ anh mới tỉnh ngộ à, có phải hơi chậm không vậy?”

Thẩm Dịch đứng bên cạnh cô đánh chữ, vẻ mặt dịu dàng như hương cháo gạo, Tô Đường chỉ liếc nhìn thôi đã thấy vui vẻ thoải mái.

Thẩm Dịch nhẹ nhàng gõ chữ xong, đưa tới cho cô.

—— Thầy giáo nhập môn cổ phiếu của anh là bác sĩ tâm lý ở Mĩ.

Tô Đường sửng sốt một chút: “Bác sĩ tâm lý dạy cổ phiếu?”

Thẩm Dịch gật đầu.

—— Đây là phương án trị liệu mà ông ấy đưa ra để đánh vào tâm lý của anh.

Tô Đường nghe nói, bởi vì đầu tư cổ phiếu mà gây ra rất nhiều vấn đề, cô còn chưa nghe đến việc dùng cổ phiếu để chữa bệnh: “Vấn đề tâm lý là gì?”

—— Chứng sợ hãi được mất.

Tô Đường ngẩn người, ánh mắt nhìn anh có chút áy náy. Cô đột nhiên hiểu được vì sao anh lại nói những lời này, cô mỉm cười khẽ gật đầu, hiểu rõ.

Hôm nay thời tiết rất tốt, sau buổi tối qua cô và anh có sự chuyển hóa thì thời tiết cũng tốt hơn nhiều, tốt tới mức Tô Đường không còn buồn bã.

“Anh lần đầu chơi cổ phiếu là năm mấy tuổi?”

—— Mười ba tuổi.

Tô Đường nhíu mày: “Mười ba tuổi có thể mở tài khoản đầu tư cổ phiếu à?”

Thẩm Dịch cúi đầu gõ chữ, bình thản nhẹ nhàng.

—— Bác sĩ cung cấp tài khoản cho anh, thuận tiện làm ghi chép về trạng thái tâm lý của anh.

Tô Đường liếc nhìn anh: “Mười ba tuổi anh đã phân tích xu thế rồi ư?”

Thẩm Dịch lắc đầu trong khói cháo thơm ngát.

—— Lúc đó anh cảm thấy những số liệu này rất nhàm chán, cũng không hiểu lượng biến đổi sẽ ảnh hưởng thế nào đến giá cổ phiếu, thích tên cổ phiếu nào thì sẽ mua, không thích thì bán.

Tô Đường bị câu này của anh chọc cười, cười thay tổn thương mà bác sĩ tâm lý của anh phải chịu: “Như vậy thì có tác dụng trị liệu gì chứ?”

Thẩm Dịch nghiêm túc gật đầu tán thành, tựa như đứa trẻ làm chuyện đó không phải anh vậy.

—— Tiền vốn cũng là bác sĩ cung cấp, chơi mà không có bất kỳ áp lực tâm lý nào hết. Khi mới bắt đầu cũng khiến ông ấy thua lỗ thê thảm.

“Sau đó thì sao?”

—— Bố anh bồi thường tiền cho ông ấy, gửi cho ông ấy thêm một khoản tiền, để anh tiếp tục nhận trị liệu này.

“Sau đó anh xót tiền nên không dám chơi linh tinh?”

Trông Thẩm Dịch nghiêm túc gật đầu, Tô Đường bật cười thành tiếng: “Anh đúng là nghe lời căn dặn của bác sĩ nhỉ, đã điều trị nhiều năm không có hiệu quả vậy mà vẫn tin ông ấy.”

Thẩm Dịch cười khẽ, nét mặt toát lên vẻ dịu dàng.

—— Vừa rồi mở mắt ra anh không thấy em bên cạnh, anh mới biết được trị liệu này vô hiệu.

Tô Đường tức giận lườm anh, vừa định đòi lại công bằng vì cảm giác an toàn bị tổn thương thì Thẩm Dịch đã cúi đầu, khẽ cười, gõ một đoạn văn một cách trịnh trọng.

—— Vừa  rồi anh đã tự hỏi, hiệu quả của phương pháp trị liệu này đối với anh là có hạn. So với người nghe được, thì anh dễ dàng căn cứ vào tình huống trước mắt để có được sự liên tưởng và đưa ra suy đoán. Đây là loại cơ chế bảo vệ mà bộ não anh thiết lập, anh không cách nào kháng cự được.

Tô Đường không thể phản bác, nhìn chằm chằm vào đầu anh than một tiếng: “Em có thể ‘phục chế’ lại bộ não của anh không?”

*phục chế: làm lại theo nguyên bản

Thẩm Dịch tươi cười, nụ cười mang hàm ý sâu xa.

—— Trên thực tế, ở một mức độ nào đó mỗi người đều có sự bảo vệ nhất định, giống như Trần Quốc Huy bây giờ vậy.

Tô Đường sững sờ: “Trần Quốc Huy làm sao?”

—— Ông ta chỉ nghe nói anh muốn tuyên bố với giới truyền thông một chuyện, nhưng không hề biết anh muốn tuyên bố chuyện gì nên đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Tô Đường nhìn Thẩm Dịch nhẹ nhàng gõ gõ, hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh.

“Có chuyện em nghĩ mãi không ra… Anh quyết định liên lạc với cánh truyền thông mở buổi họp báo thật sự là vào chiều qua sao?”

Tô Đường hỏi rất nghiêm túc, Thẩm Dịch cũng nghiêm túc gật đầu.

“Vậy sao Trần Quốc Huy lại biết nhanh thế chứ?”

Ăn ngay nói thật, cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu Tô Đường chính là Tần Tĩnh Dao nhưng nghĩ lại không có bằng chứng mà đổ oan cho người khác thì không hay lắm, nên không nói thẳng: “Hay là … bên anh có ‘quỷ’?”

Đột nhiên đáy mắt Thẩm Dịch ánh lên tia vui vẻ.

—— Bên cạnh anh chỉ có một con quỷ.

“Ai?”

Thẩm Dịch mím môi, rồi nhoẻn miệng cười.

—— Một con quỷ nhỏ háo sắc chỉ muốn xé quần áo anh.

“…”

Không đợi Tô Đường lấy muỗng lại gõ lên đầu anh, Thẩm Dịch nhanh tay gõ một hàng chữ, đưa cho cô.

—— Chắc là bên truyền thông đã bán tin tức cho Trần Quốc Huy.

Những lời này khiến Tô Đường kinh ngạc không thôi: “Bán cho ông ta?”

Thẩm Dịch gật đầu, tiếp tục đánh chữ.

——  Trong bất cứ trận chiến nào, tin tức đều là một trong những điểm mấu chốt để quyết định thắng thua, hơn nữa giới truyền thông cũng phải ăn cơm, tiền trả cho anh cũng lấy ra từ lợi nhuận ở những chỗ khác. Anh đoán ngoài Trần Quốc Huy, bọn họ còn bán cho rất nhiều công ty khác, chắc chắn bây giờ chắc có rất nhiều công ty trên thị trường chứng khoán đang buộc phải tăng ca đấy.

Tô Đường có thể hiệu được ít nhiều lợi ích trong này, cô than thầm trong lòng, có phần không phục: “Anh tìm bên phía truyền thông, mở buổi họp báo, truyền thông lại phải trả tiền cho anh, dựa vào cái gì chứ?”

Thẩm Dịch cười híp mắt, vô cùng vui vẻ.

—— Đây là lần đầu tiên của anh, rất đáng tiền.

Tô Đường nhướng mày.

“Em cảm thấy anh không nên gặp bác sĩ tâm lý đâu, hẳn là nên đến bệnh viện thẩm mỹ.”

Thẩm Dịch sửng sốt khi nghe câu nói bất thình lình này của cô.

Tô Đường nheo mắt lại, nghiêng người ghé sát vào anh, ánh mắt nhìn vào mặt anh: “Anh không phát hiện ra anh có vấn đề rất nghiêm trọng về da thịt à?”

Thẩm Dịch ngây ngốc sờ lên khuôn mặt bóng loáng mới cạo râu xong, hoang mang lắc đầu.

Tô Đường lườm anh một cái.

“Da mặt quá dày.”

“…”