Trong kinh thành thịnh hành các loại hình nghệ thuật đặc thù, như là diễn xướng, kể chuyện......
Lúc ấy người kể chuyện xưng là tiểu xướng, cầm bản tử khúc nhẹ nhàng xướng hoặc mạnh mẽ hùng tráng khúc, lúc thì ngẩng đầu, lúc lại nhẹ nhàng cúi đầu.
Trong các kỹ viện ở kinh thành, nổi danh lên có Tích Hoa lâu.
Không biết là cô nương Tích Hoa Lâu so với cô nương ở nơi khác xinh đẹp hơn, hoặc là cô nương Tích Hoa Lâu thủ đoạn tốt hơn mà làm cho các nhân vật nổi tiếng ở kinh thành đều biết đến.
Nguyên nhân chủ yếu người ta không tìm ra được, nhưng mà chuyện làm cho người ta hứng thú là truyền thuyết về lão bản của Tích Hoa Lâu.
Tục truyền, lão bản phía sau là công tử mới hai mươi tuổi, một tay dựng lên Tích Hoa lâu, có đến trăm cô nương xinh đẹp như hoa, công phu trên giườnglại rất cao, nghe nói còn có danh sư chỉ đạo, làm cho khách nhân tới cửa đều có thể cảm nhận được cảm giác vui sướng thất hồn lạc phách.
Cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm, làm cho Tích Hoa lâu thanh danh lan xa, bên trong các cô nương cũng bởi vậy nước lên thì thuyền lên, muốn vào phòng với các cô nương ở đây không có trăm lượng hoàng kim là không thể được.
Hôm nay là Tích Hoa lâu mỗi năm một lần, tuyển chọn hoa khôi sự kiện.
Kỳ thật nói trắng ra sự kiện này cũng là để phục vụ cho việc làm ăn, nhằm làm tăng lên giá trị của các cô nương Tích Hoa Lâu mà thôi.
Nắm giữ phiếu bầu đều là một ít nhân vật tai to mặt lớn, người giàu có, nhân vật nổi tiếng phú hào, mà các khách nhân khác muốn có phiếu bầu cũng không khó, chỉ cần đến trước bàn mất một vạn lượng hoàng kim là có được phiếu bầu.
Lần này Tích Hoa lâu tuyển chọn hoa khôi so với năm trước long trọng hơn, bởi vì từ trước đó nửa năm đã tung tin, Tích Hoa lâu đang ở huấn luyện một cái phấn điêu ngọc mài tiểu cô nương. Rất nhiều tin tức nhỏ, thì thầm theo Tích Hoa lâu bên trong truyền ra, nói vị này người mới ngọc diện như hoa đào, dáng người linh lung, thân thể cao nhã, phong tư yểu điệu, hơn nữa tài trí hơn người, học phú ngũ xe, đồn đại nàng như cửu thiên tiên nữ hạ phàm, làm cho các lộ anh hùng hảo hán tề tụ, quan to hiển quý trắng đêm phái gia đinh xếp hàng, vì muốn được nhìn phong thái của giai nhân.
Lúc chạng vạng, Tích Hoa lâu khai trương, trước cửa hàng người đã xếp chật như nêm cối, kéo mấy cái phố, ngay cả nha môn đều người ra gác, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Tích Hoa lâu đại môn giăng đèn kết hoa, giống như có tiệc vui vậy.
Bên trong Tích Hoa Lâu ở hành lang dài xếp hàng trăm kỹ nữ, trên mặt các kỹ nữ đều trang điểm tỷ mỉ, mặc y phục rực rỡ, chờ đợi khách nhân đánh giá, chờ mong chính mình có thể vinh đăng hoa khôi ngai vàng.
Sự kiện sắp bắt đầu, mọi người đang chờ bảo nhi đi ra cho bắt đầu, nhanh chóng đi vào cửa, xem xét lại các cô nương một lần nữa.
Không bao lâu, buổi tối được mong chờ cũng bắt đầu .
“Phi thường cảm tạ các vị đến cổ động, Tuyết Diễm xao hạ này thanh la, hoạt động lập tức bắt đầu, nhưng cũng xin các vị tự trọng, hôm nay các cô nương chỉ có thể nhìn không thể sờ, không tuân thủ quy củ , Tích Hoa lâu đành phải cấm cửa người đó.” Bảo nhi nhuyễn thanh lời nói nhỏ nhẹ , làm cho liên can nam nhân đều mau nhuyễn chân.
Đang lúc mọi người hồi hộp chờ bắt đầu thì ngoài cửa một cô nương xinh đẹp, linh lung từ bên ngoài đi vào.
“Nghe nói nơi này đang tuyển hoa khôi phải không?” Thanh âm của nàng ngọt ngào, làm cho các khách nhân đang có mặt đều dán mắt vào nàng .
“Vị cô nương này, nơi này không phải là nơi ngươi có thể đến.” Tuyết Diễm nhắc nhở nàng.
“Vì cái gì cô nương này đến được, ta lại không đến được?” Hai tay nàng chống hông, dáng vẻ không phục. Nàng giống như là thân có trọng trách, đến thanh lâu để thực hiện vậy!
Trong khoảng thời gian ngắn, Tuyết Diễm thật đúng là tìm không ra lý do nàng ta không thể đến.
Ngay tại lúc Tuyết Diễm không biết nên thuyết phục cô nương này như thế nào thì nàng ta lại mở miệng nói.
“Ta cũng muốn tham gia tuyển hoa khôi.” Nàng vừa tính toán, không chừng trúng tuyển làm hoa khôi có thể nhanh chóng báo đáp ơn nghĩa.
Vừa nói xong, mọi người ở đây liền ồ lên.
“Cô nương, hoa khôi này cũng không phải là tuyển chọn võ lâm minh chủ, ngươi xác định không nỏi sai?” Lớn như vậy, vẫn là lần đầu Tuyết Diễm bắt gặp một cô nương muốn tham gia tuyển chọn hoa khôi ở thanh lâu.
“Ta xác định không nói sai.” Hồ tiên phu tử nói Tích Hoa lâu là thanh lâu Quý Cát Lôi mở, nàng nếu phụng mệnh đến báo ân, đương nhiên phải thay hắn kiếm thật nhiều bạc, hơn nữa Hồ tiên phu tử còn đặc biệt nói nàng đến thanh lâu làm kỹ nữ.
Những khách nhân ở đây đều la ó ủng hộ cô nương mới đến này tham gia tuyển hoa khôi, làm cho hiện trường nhốn nháo.
Mắt thấy trường hợp sắp không khống chế được, Tuyết Diễm đành phải đáp ứng đem vị cô nương này sắp xếp vào danh sách ứng cử hoa khôi.
Đầu phiếu kết quả, kia cô nương quả nhiên diễm quan quần phương, bạt thứ nhất, vấn đề là, nàng lại không biết Tích Hoa Lâu làm ăn cái gì , này thật là làm cho Tuyết Diễm thương thấu cân não .
Quý Cát Lôi chọn lựa cô nương luôn luôn nghiêm khắc, Tuyết Diễm rất sợ nữ nhân ngu ngốc này bị Quý Cát Lôi loại bỏ, liên quan chính mình cũng sẽ bị mắng ngu ngốc, cho nên không dám tự mình mang nàng đi vào, mà bảo nàng tự đến cầu kiến Quý Cát Lôi.
Cô nương ngây thơ vui vẻ tung tăng đi vào, sau đó không lâu, Quý Cát Lôi tiến đến mở cửa.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt......” Quý Cát Lôi vừa nhìn thấy nàng liền ôm chặt lấy nàng. Hắn cảm thấy máu trong người mình sôi trào, tim đập liên hồi trong ngực.
“Quý công tử, ngươi không sao chứ?” Làm sao hắn vừa thấy nàng liền kêu Tiểu Nguyệt Nguyệt? “Ta gọi là Hoa Nguyệt Đào, không phải là Tiểu Nguyệt Nguyệt.” Hoa Nguyệt Đào giãy khỏi hắn ôm ấp.
Một không khí quỷ dị bao trùm lấy hai người, Quý Cát Lôi vội vàng cùng Hoa Nguyệt Đào vô tội hình thành thế đối lập mãnh liệt.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi không nhận ra ta ?” Tuy rằng tất cả mọi người phủ nhận Tiểu Nguyệt Nguyệt tồn tại, nhưng hắn vẫn tin tưởng chắc chắn sẽ có một ngày nàng trở về bên cạnh hắn, nay nguyện vọng cuối cùng được thực hiện .
“Ta nhận được ngươi nha! Ngươi họ Quý, danh gọi Cát Lôi, là lão bản của Tích Hoa Lâu.” Này đó Hồ tiên phu tử nói được rất rõ ràng, mà nàng lại càng không dám quên.
Môi hồng diễm lệ của nàng mở ra đóng vào làm cho hắn rất muốn hôn nàng, nhưng lời nàng nói ra lại làm cho hắn muốn cắn đứt cổ nàng.
“Ta nói không phải thân phận hiện tại của ta!”
Cái gì? Không phải thân phận hiện tại?
Nhưng Hồ tiên phu tử chỉ nói với nàng như vậy, những cái còn lại nàng đều không biết!
Nếu Hồ tiên phu tử cũng không nói gì, vậy nàng phải tự dò hỏi rồi!
“Xin hỏi quý công tử trước kia thân phận là gì?” Ánh mắt hắn thật đáng sợ, dường như muốn giết nàng vậy.
“Ngươi còn có Hoa Đào Hương không?” Quý Cát Lôi áp chế lửa giận, đè thấp thanh âm, tận lực ôn nhu hỏi.
“Ta biết a!” Hồ tiên phu tử từng nói cho nàng, nàng phải học tập công phu hơn hẳn các cô nương Hoa Đào Hương , nhưng Hồ tiên phu tử cũng chỉ nói đến thế thôi, chứ không nói rõ học công phu gì của các cô nương này, chỉ nói học công phu đối với báo ân rất có lợi.
“Trước kia ta quen biết ngươi ở Hoa Đào Hương .” Quý Cát Lôi thật cao hứng khi nàng vẫn nhớ.
“Quý công tử, ngươi nghĩ sai rồi, ta chỉ biết Hoa Đào Hương, nhưng là ta cho tới bây giờ chưa đến đó.” Không xong! Không phải là hắn nghĩ nàng là cô nương của Hoa Đào Hương đấy chứ! Nhỡ hắn lấy lý do này từ chối không cho nàng vào Tích Hoa Lâu, thì nàng phải báo ân hắn thế nào đây?
“Cái cần nhớ ngươi lại không nhớ, cái không cần nhớ ngươi lại rõ ràng!” Quý Cát Lôi hổn hển nói.
Hoa Nguyệt Đào bị giận dữ của hắn dọa sợ.
Nam nhân này cũng thật hung!
“Ta chỉ nhớ được ngươi là......” Bởi vì Hồ tiên phu tử có nói đến hắn.
“Ngươi nhớ rõ ta?” Quý Cát Lôi cuối cùng bình ổn một ít tức giận, nàng cuối cùng chưa quên hắn.
“Đúng vậy......” Hồ tiên phu tử dặn dò không thể đem chuyện báo ân nói ra, cho nên nàng không thể nói cho hắn làm sao nàng lại biết hắn, đành phải tùy tiện có lệ. “Đúng vậy! Trừ ngươi ra, cái khác chuyện ta cũng không biết.” Như vậy có thể bỏ qua được rồi!
“Tại sao có thể như vậy?” Quý Cát Lôi thật sự không thể tin.
Tiểu Nguyệt Nguyệt không duyên cớ mất tích, mà trừ bỏ hắn ra, thậm chí không ai gặp qua nàng. Nay nàng rõ ràng xuất hiện ở trước mắt hắn, lại giống như đối với người xa lạ không biết gì ?