Thuần Tuý

Chương 57: 57: Căn Nguyên





Tối hôm ấy.
Thẩm Quân dặn dò chị Trương phân một nửa phòng để đồ của hắn cho Hình Kính Dương dùng.

Buổi sáng lúc thu dọn phòng ký túc xá của chính mình, Thẩm Quân cũng không cảm thấy có gì lằng nhằng phức tạp, nhưng đợi đến khi dọn tới phòng của Hình Kính Dương, mấy đồ thượng vàng hạ cám linh tinh chưa nói, chỉ riêng tủ giày thể thao của cậu đã chiếm trọn 2 vali đồ, đồ đạc thực sự không ít.
Phòng để quần áo của Thẩm Quân không gian lớn, phân ra một nửa không thành vấn đề, Hình Kính Dương treo từng kiện từng kiện lên tủ, trong lòng vô thức dâng lên niềm hạnh phúc không nói nên lời.

Hôm nay Thẩm Quân vẫn ra ngoài như thường lệ, trước khi đi còn nói ngày mai sẽ đưa cậu đi gặp một người quan trọng, bảo cậu sớm mà nghỉ ngơi.

Thế nhưng Hình Kính Dương đứng trước tủ quần áo, nhìn quần áo của hai người treo chung cùng một chỗ, trái tim nóng cháy khó mà bình thản nổi.
Cậu lấy ra một bộ trang phục, ở trước gương khoa tay múa chân ướm lên ướm xuống, tay áo đã ngắn ống quần còn ngắn hơn, không biết Thẩm Quân có thích hay không?
Chín giờ bốn mươi mấy phút, Thẩm Quân bước vào phòng ngủ.

Hình Kính Dương đang thiếp đi trong lớp chăn bông ấp ám của hắn, cậu chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng non vàng mềm mại yên bình.

Thẩm Quân thả nhẹ bước chân, nhưng tiếng động vẫn làm cho Hình Kính Dương cựa quậy lật người lại, nửa thân lộ ra bên ngoài, chân dài mặc một chiếc quần màu xanh nước biển, hai bên còn có hai đường kẻ đen trắng, là đồng phục lớp 12 của trường Nhất trung Thẩm Dương.
Thẩm Quân chưa từng mặc qua, cũng chưa từng trông thấy Hình Kính Dương mặc, hắn nhìn mà không rời mắt nổi, bàn tay bất giác đưa lên vuốt ve cẳng chân cùng đầu gối của Hình Kính Dương.

Qua vài phút, hắn vươn người, định kéo khoá áo đồng phục của cậu xuống, động tác này vừa sắp sửa hoàn thành, tức thì bị người bắt lấy cổ tay đè lại lên giường, để người ta cưỡi bên trên.
Đôi mắt đen láy của Hình Kính Dương tràn đầy hưng phấn “Bạn học Thẩm, cậu cởi quần áo của tôi làm gì vậy?”

“Anh chỉ muốn để em ngủ thoải mái hơn.”
Mông Hình Kính Dương khoá ngồi ở trên bụng Thẩm Quân, đầu cúi xuống, “Đừng có nói dối, lúc nãy anh vừa sờ chân em, anh tưởng em thật sự không cảm thấy gì hả?”
“Em lại giả vờ ngủ, Hình Kính Dương.” Thẩm Quân mạnh mẽ nhéo eo cậu, “Em còn mặc bộ đồ này dụ dỗ anh, lúc sáng ăn dương v*t chưa đủ no sao?” 
Hình Kính Dương cọ mông lên đũng quần hắn, “Phía dưới, phía dưới… cũng là miệng mà, cũng sẽ thèm.” Cậu nắm lấy tay Thẩm Quân đặt trên ngực mình, “Em muốn anh tiến vào cơ thể em, em nhớ anh, Thẩm Quân.”
Thay Hình Kính Dương xoa nắn ngực, lại ve núm vú thêm một lát, Thẩm Quân xoay người, đè cậu dưới thân, mặt đối mặt nói: “Kính Dương, nếu em thật sự không ngủ được, vậy nói chuyện cùng anh một lúc có được không? Thấy em mặc như vậy, so với chịch em, thật lòng anh càng muốn nghe, nghe một chút mấy năm nay em đã làm những gì? Đã trải qua chuyện gì?” Hắn hôn nhẹ lên môi Hình Kính Dương, chỉ vài giây liền tách ra, “Đây mới là chuyện anh muốn làm nhất, có biết không? Hình bảo?”
Dưới ánh mắt chân thành của Thẩm Quân, Hình Kính Dương bước ra khỏi vũng lầy dục vọng, cậu trả cho Thẩm Quân một ánh mắt càng tha thiết hơn, “Anh chắc chắn là bây giờ muốn nghe phải không?”
“Ừ.”
“Vậy được, đi theo em.”
Hình Kính Dương dẫn Thẩm Quân đến phòng làm việc bên tay phải, lấy một cái USB và một cái máy tính xách tay.
“Muốn vừa nói chuyện vừa xem phim, trên tầng cao nhất có phòng chiếu, chúng ta có thể đến đó, không cần lấy laptop làm gì.”
“Không được, nhất định phải dùng màn hình nhỏ.” Hình Kính Dương dẫn Thẩm Quân trở lại phòng ngủ, nói với hắn, “Anh ngồi đi.”
Thẩm Quân dựa vào đầu giường.
“Nhắm mắt lại.”
“Em muốn làm gì, Kính Dương.”
Hình Kính Dương cắn môi dưới, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, “Bảo anh nhắm thì nhắm đi.”
Đợi Thẩm Quân nghe theo mà khép mắt lại, Hình Kính Dương mới mở máy tính, cắm usb vào, táy máy mân mê một lúc mới xong, “Được rồi.”
Lúc Thẩm Quân mở ra hai mắt, Hình Kính Dương cũng đồng thời ấn xuống trỏ chuột.
Màn hình xuất hiện một hàng chữ, còn có cả âm thanh:
“Phù… phù … Chỉ còn một phút nữa thôi … Thẩm Quân, hôm nay tôi đã đi rất nhiều cửa hàng, nhưng chẳng có món quà nào thích hợp cả.


Sắp, sắp qua mười hai giờ mất rồi, vì vậy cho nên tôi chỉ có thể chúc mừng sinh nhật cậu như thế này – sinh nhật lần thứ mười chín vui vẻ, còn có, tôi nhớ cậu rất nhiều.


Hai tiếng tạch tạch qua đi, màn hình chuyển sang màu đen.
Đoạn video dài chưa đến một phút rưỡi.

Thẩm Quân kéo máy tính lại, ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn cảm ứng, video một lần nữa phát lại từ đầu: Ngày hôm đó tuyết rơi, tháng mười hai ở Thẩm Quân thật sự rất lạnh, Hình Kính Dương trong video mặc đồng phục mùa đông, hô hấp thở ra từng ngụm sương trắng, nhưng trán lại đang đổ mồ hôi, lời nói vội vàng mang theo tâm tư cùng nhung nhớ.
Lồng ngực bị áp chế đến nghẹn ngào, Thẩm Quân như bị chặn hầu kết, thốt không nên lời.

Ngón tay hắn run run muốn bấm vào video, xem lại một lần nữa.
Hình Kính Dương nắm lấy hắn tay, nói: “Thẩm Quân, đừng chỉ xem cái này, còn có rất nhiều, nếu không đêm nay phát không hết được đâu.”
Cậu mở video thứ hai cho Thẩm Quân: không có âm thanh.

“Hình Kính Dương” đang ngồi trước bàn làm việc của nhà cậu, vô cùng chăm chỉ mà học hành, giống như khi hai người mới yêu nhau vậy, “Hình Kính Dương” ngồi đó làm bài tập, bên cạnh có một mảnh giấy nhàu nát, cho tới khi video kết thúc cũng không nói một lời.
Thẩm Quân quay sang hỏi người ngồi bên cạnh, “Sao em không nói gì?”
“Có xem rõ được không? Lúc đó em đang làm một bài toán học, giải phương trình elip ấy, khi đó giải thế nào cũng ra đáp số không khớp với đáp án, càng làm càng bực mình, không thể mở miệng, sợ mở miệng là chửi người.” Hình Kính Dương bây giờ nhắc đến còn cảm thấy điên đầu, “Sau đó anh đoán xem?! Cuối cùng là đáp án sai, em giải đúng, mẹ nó lãng phí bao nhiêu thời gian.

Cho nên có đôi khi ngẫm lại, em cảm thấy em cũng thông minh mà, không ngốc tí nào cả.”
“Em vốn dĩ không có ngốc.” Thẩm Quân nói: “Đều là lỗi của bài thi.”

Hình Kính Dương thích nhất là nghe Thẩm Quân khen mình, cậu bò vào trong lòng Thẩm Quân, tựa lưng vào ngực hắn, đem laptop đặt ở trên đùi, “Cứ như vậy, em dần dần thích quay video, còn tích cóp tiền mua một cái giá quay nhỏ.

À đúng rồi! Em cho anh xem một cái cực hay cực hot.”.

Truyện Tiên Hiệp
Trong video Tôn Bằng bị một người cưỡng hôn, xung quanh tất cả đều là thanh âm ồn ào reo hò.
“Nếu anh không nhìn nhầm, người còn lại là Lý Nghị Nhiên.” Thẩm Quân nghi hoặc nói: “Hai người bọn họ cũng yêu nhau?”
“Ừm, nhưng mà lúc này còn chưa xác định quan hệ, chơi đại mạo hiểm, em cố ý hố bọn nó đấy.

Bằng Tử không thích con trai, không đồng ý Nghị Nhiên, suốt học kì 2 lớp 12, thấy Nghị Nhiên là đi đường vòng.

Ai ngờ lên đại học, hai người lại thành đôi, bây giờ yêu xa, thật con mẹ nó biết làm trò.”
“Tôn Bằng biết chuyện của chúng ta phải không?”
“Biết, nó còn đánh nhau với em một trận, đúng là đồ thiếu đập mà, đm! Không nói nó nữa, nhắc là thấy phiền.”
Video của Hình Kính Dương phát ngẫu nhiên loạn xạ, Thẩm Quân muốn xem liên tiếp, lại không để cậu động thủ, tự mình ấn nút “Tự động phát” chạy video.
Video đầu tiên là ngày đầu tiên sau kỳ thi đại học, “Hình Kính Dương” đã đến một tiệm xăm để xăm.
Lúc đó, tư thế ngồi của Thẩm Quân vừa vặn chạm tới cổ Hình Kính Dương, hắn hôn lên vị trí hình xăm của người trong lòng, nói: “Anh cũng xăm em lên người, được không?”
“Đừng, không muốn anh đau.”
“Nói như em không đau vậy?”
“Có lẽ đối với em mà nói, đây là một loại ký thác, mang anh khắc thật sâu vào trong người… ” Cậu nhìn về phía Thẩm Quân, “Em có thể tự tin mà cho rằng anh chưa từng rời đi, anh chẳng qua chỉ là bị em giấu vào trong thân thể mà thôi.

Nhìn không thấy, sờ không được, nhưng anh vẫn luôn ở đây.”
Một mặt tin tưởng người yêu sẽ trở về, một mặt sợ hãi chỉ là chính mình si tâm vọng tưởng, ban ngày cùng đêm tối xé rách ngàn vạn Hình Kính Dương.

Thẩm Quân hỏi cậu, “Tại sao lại đợi anh? Hình Kính Dương, sao em dám đợi anh?”
Đặt máy tính lên giường, lật nó lại, cậu và Thẩm Quân đối mặt với nhau.

Hình Kính Dương nắm lấy bàn tay trái của Thẩm Quân, hôn lên ngón áp út của hắn.

Kỳ thật, cậu là đang tự hôn chính mình, “Em nhìn thấy nó rồi, vào cái ngày mà anh rời đi ấy.

Em đã từng nói rằng nó đại diện cho em, anh không hề ném xuống, anh cũng sẽ không ném xuống…” Ánh mắt đang dán lên chiếc nhẫn dần dần di chuyển, như ngọn đuốc chiếu thẳng vào Thẩm Quân, “Em biết, anh yêu em.”
“Nhưng mà, em lại sợ rằng tình yêu của anh sẽ không thể chống lại sự ngăn cản của cha mẹ.

Anh chính trực và hiếu thảo biết bao nhiêu.

Nếu như, em nói nếu như anh thật sự vứt bỏ em rồi, em nên làm thế nào bây giờ?”
Sau một hồi im lặng, Hình Kính Dương lại tự hỏi tự trả lời: “Cho nên “anh yêu em” vốn không phải nguyên nhân căn bản, nguyên nhân căn bản là, em yêu anh.”
“Em yêu anh, em chờ anh, em chờ anh vĩnh viễn không thay lòng.” Hàng mi dày đen dần dần hạ xuống, cậu nói với Thẩm Quân: “Có như vậy, em mới xứng được với chính mình.”
Trái tim Thẩm Quân máu nóng dồn tắc, trướng đến phát đau, đau đến mức hắn cảm giác mọi thứ trong lồng ngực kia đều sắp nổ tung.

Hắn thay Hình Kính Dương gạt đi nước mắt, hỏi như trách móc: “Em đang muốn mạng anh đấy sao?”
“Em không cần mạng anh, em muốn anh sống lâu trăm tuổi, ở bên em đến bạc đầu.”
Thẩm Quân đáp lại cậu: “Đợi bạc đầu rồi, có phải anh cũng nên gọi em là Thẩm thái thái rồi không?”
“Cái gì mà thái thái, em là chồng.”
“Ồ?” Thẩm Quân đẩy cậu xuống giường, “Để anh xác định lại xem, ai mới là chồng…”.