Thuần Tuý

Chương 56: 56: Ý Thức





Sáng hôm sau.
Nghiêm Á Như nhìn Thẩm Quân và Hình Kính Dương cùng nhau đi từ phòng khách xuống lầu, tiến vào nhà ăn, bà ở trên bàn cơm không dưới bốn lần hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ của Hình Kính Dương, biết được người ta còn lớn hơn Thẩm Quân những 5 tháng, Nghiêm Á Như suýt chút nữa ném thìa văng ra ngoài.
Chạng vạng tối qua, trong lúc vô tình bà nghe được một tiếng “anh”, triền miên mê luyến, trầm trầm khàn khàn, vừa như thống khổ càng tựa như sung sướng, bà… bà làm sao có thể không hiểu?
Mẹ Thẩm âm thầm quan sát hai người, liếc mắt qua trái rồi lại sang phải, không muốn thừa nhận lại không thể không thừa nhận, con trai bà đã bị người ta “ngủ” rồi.
Dù ôm nỗi “đau khổ” nói không nên lời, sau bữa ăn, trong lúc Thẩm Quân giúp Hình Kính Dương thay băng gạc, Nghiêm Á Như vẫn gọi điện đến công ty nội thất, bảo họ ngày mai tới dán thêm một lớp tường cách âm và đổi một cái giường mới, lớn và thoải mái hơn cho hai người.
9 giờ hơn xuất phát đi chuyển đồ, trước tiên bọn họ đến ký túc xá của Thẩm Quân, vốn chị Trương muốn đi theo cùng, lại bị Thẩm Quân uyển chuyển từ chối.

Hắn có thói quen tự mình chuẩn bị tất cả mọi thứ, không thích dựa vào người khác, nhưng dù sao thì vẫn có ngoại trừ.
Hắn để Hình Kính Dương đi theo giúp, mặc dù Hình Kính Dương chỉ có một bàn tay có thể hoạt động, Thẩm Quân cũng muốn cậu được thể nghiệm chút cảm giác tham dự.

Hắn muốn Hình Kính Dương ý thức được, bọn họ đang ở cùng nhau, và từ nay về sau, cũng sẽ là hai người ở bên cạnh nhau trải qua tháng ngày.
Thẩm Quân không có nhiều đồ, chủ yếu đều là sách, hắn cố ý bỏ quần áo vào chiếc rương màu xanh mà ký túc xá phát miễn phí, định quyên tặng cho người dân miền quê.


Hình Kính Dương lại không nghe theo hắn, một hai muốn đem chúng về Hồi Long Loan.
“Dù sao cũng không mặc tới nữa, để trong nhà không bằng quyên tặng cho người ta.” Thẩm Quân nói.
Hình Kính Dương bảo vệ cửa tủ Thẩm Quân, “Cho em, em muốn.”
“Em muốn mấy bộ quần áo đấy làm cái gì? Em cũng đâu có mặc vừa.”
Vừa đúng dịp cuối tuần, bạn cùng phòng không ở ký túc xá.

Hình Kính Dương nhặt một kiện áo sơ mi trắng của Thẩm Quân lên, không chút cố kỵ mà đặt nơi chóp mũi hít hít, là mùi hương của Thẩm Quân, thanh nhã nhẹ nhàng,  đâu đó đan xen một tia hơi thở khó nói, khiến cậu mê muội.
Nếu không phải còn có cái khuôn mặt đẹp trai này, Hình Kính Dương bị mắng một nghìn lần là đồ biến thái cũng không ngoa.

Thẩm Quân kéo áo trở về, “Sao em mãi không bỏ được cái tật xấu này vậy, ở đâu cũng phát dâm được?”
“Yo!” Cậu đẩy hông đỉnh lên hông hắn, “Sao sáng nay không thấy anh nói như thế vậy, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.”
Sáng nay, trời còn ân ẩn tối, Thẩm Quân ôm một bụng đầy không yên tâm mà tỉnh giấc, vật đang “chào cờ” cương cứng bị người ngậm trong miệng luyện tập.

Lúc ấy, Thẩm Quân không những không chỉ trích “thói hư tật xấu” này của Hình Kính Dương, mà thậm chí còn khen cậu chăm chỉ, muốn Hình Kính Dương từ nay phải làm như vậy gọi hắn rời giường.
Thẩm Quân đuối lý, đem đống quần áo chất đống trên sàn nhà bỏ ngay ngắn vào trong vali hành lí mang về nhà.

Hình Kính Dương muốn lấy chúng làm gì thì làm đi, ngửi cũng được, ném trong tủ để đó cũng được, hoặc là ôm chúng đi ngủ, đều được hết.
Sờ vào cái gáy đang vì xấu hổ mà đỏ bừng của Thẩm Quân, Hình Kính Dương cũng thôi không chọc hắn nữa.

Cậu xoay người, mở ngăn kéo của Thẩm Quân, trống trơn, Hình Kính Dương sợ để sót thứ gì đó, thò tay vào sâu bên trong quét quét, đầu ngón tay đột nhiên chạm vào một chiếc hộp bọc vải nỉ.
Hình Kính Dương lấy hộp ra, vừa định đưa cho Thẩm Quân, lại bị nhãn hiệu in trên đó làm cho giật mình.
Chrome Hearts?
Cậu liếc nhìn Thẩm Quân còn đang ngồi xổm trên mặt đất bận rộn thu dọn các loại đồ đạc, sau đó mở nắp hộp.


Truyện hay luôn có tại _ Т г u m T r u у e n .vЛ _
Một chiếc khuyên tai đơn hình chữ thập, ở giữa nạm một viên ngọc nhỏ màu xanh.
Hình Kính Dương nhẹ giọng hỏi hắn: “Thẩm Quân, anh xỏ lỗ tai à?”
Thẩm Quân sắp xếp hành lí rất cẩn thận, cũng không ngẩng đầu lên, trả lời cậu, “Không xỏ, anh không thích đeo trang sức.”
Chuyện này dĩ nhiên Hình Kính Dương biết rất rõ, bởi vì người thích mang mấy đồ trang sức loè loẹt kia, là cậu.
Đeo khuyên tai vào lỗ tai bên phải, Hình Kính Dương cúi người, vỗ vai Thẩm Quân, đưa vành tai cho hắn nhìn, “Đẹp không?”
Dừng lại động tác dọn dẹp, Thẩm Quân chuyển sang nhào nặn miếng thịt nhỏ dày mềm vừa mới treo thêm trang sức trước mặt, nghiêm túc nói: “Rất hợp với em.”
Giá của Chrome Hearts đối với Thẩm Quân 18 tuổi không đáng để nhắc tới, nhưng đối với Thẩm Quân mười chín, hai mươi, hoặc là 21 tuổi mà nói, cũng không phải khoản chi tiêu nhỏ nhặt gì.

Hình Kính Dương hỏi: “Anh mua lúc nào?”
“Học kì 2 năm nhất, phụ đạo viên xin cho anh một khoản thưởng xã hội.

Hôm nhận tiền, lúc tan tầm vừa dịp đi qua cửa hàng này, nghĩ em chắc sẽ thích, nên mua.” Hắn cài khoá rương lại, “Là dư tiền ngoài dự kiến, em đừng nghĩ nhiều.”
Con người là giống loài thần kì biết bao, vĩ đại nhất không gì hơn ngôn ngữ, vô dụng nhất cũng không gì hơn ngôn ngữ.

Bao nhiêu câu đau lòng cũng không thể đưa người ta trở lại quá khứ, không thể giúp Hình Kính Dương ôm được người yêu mình ngày hôm đó một lần, bất lực như vậy, cũng xót xa như vậy.

Hình Kính Dương thay đổi cách thể hiện, cậu nói với Thẩm Quân: “Em không có suy nghĩ nhiều.

Nhưng em sẽ không tháo ra đâu, nhất định phải đeo nó mọi nơi mọi lúc.”
Thẩm Quân quay lưng về phía Hình Kính Dương, khóe miệng không khỏi cong lên.
Để lại một mảnh giấy trên bàn, Thẩm Quân và Hình Kính Dương rời khỏi ký túc xá.
Ngoài trời nắng lên chói chang, mới vào tháng tư, Thượng Hải đã có dấu hiệu oi bức của mùa hè.

Thẩm Quân chú ý thấy những hạt mồ hôi li ti trên chóp mũi của Hình Kính Dương, cất hành lý vào cốp xe xong, hắn đến siêu thị bên cạnh trường mua hai cây kem trở về.
Khoảnh khắc dòng nước mát lạnh tràn vào cổ họng, Thẩm Quân nhìn người bên cạnh, đột nhiên mong chờ mùa hè đến thật nhanh.
Mùa hè…
Là mùa duy nhất bọn họ chưa được cùng nhau trải qua.
P/s: Bông tai thánh giá Chrome Hearts sapphire, viên sapphire được khảm ở giữa là loại ngọc xanh đen, là màu rất cao cấp..