Thuần Tuý

Chương 48: 48: Quan Âm





Ngày cha Thẩm xuất viện cũng là ngày hoàn thành thủ tục chuyển trường cho Thẩm Quân, ngồi trên xe trở về Cảnh Uyển, Thẩm Quân và cha hắn đều không nói lời nào. 
Chú Lý làm tài xế cho Thẩm gia nhiều năm, chuyện của Thẩm Quân và Hình Kính Dương cũng đã sớm nghe qua.

Dừng xe ở nơi cách cổng chính mấy trăm mét, chú Lý đột nhiên quay đầu lại, hỏi: “Tiên sinh, Hình Kính Dương đến rồi.”
Thẩm Trường Thanh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua bên kia đường một cái, lại hướng người bên cạnh nói: “Xuống xe.”
“Ngài đây là…” Thẩm Quân hỏi.
“Cho hai đứa một cơ hội gặp mặt lần cuối, nói hết những chuyện cần nói.

Coi như đến nơi đến chốn.

Ba không giận đứa trẻ kia, một cây làm chẳng nên non, là kẻ làm cha này không giáo dục tốt con mình.”
Thẩm Quân nghe đến câu cuối cùng, cánh tay đang đẩy cửa ra chợt ngừng lại, “Con nhớ ngài từng nói, ngài không kỳ thị đồng tính luyến ái?”

“Ba không kỳ thị.

Con nhà người ta ba quản không nổi, nhưng con, không được.” Cha Thẩm nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Quân, nói: “Con là con trai ta.”
Thẩm Quân cúi đầu: “Đây còn không phải là kỳ thị hay sao?”
Thẩm Trường Thanh trầm mặt, mất tự nhiên mà ho khan vài tiếng.
Thẩm Quân tự giễu mà cười.
Cứ tìm điểm khó chịu của cha hắn mà chọc làm chi, dù sao cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.
Hà tất phải như vậy.
Xuống xe, đi về phía Hình Kính Dương, Thẩm Quân nhấc chân đá bay chiếc lon rỗng bên cạnh, ngồi xổm xuống, giúp cậu kéo khóa áo đồng phục học sinh lên, “Việc cậu nên làm là lên lớp học, chứ không phải là đến đây tìm tôi.”
Người Hình Kính Dương nồng nặc mùi rượu, “Tôi không tới đây để níu kéo cậu, đừng hiểu lầm.”
“Tôi biết, nhiều ngày như vậy trôi qua, cậu cũng không gọi cho tôi dù chỉ một cuộc.” Hắn vuốt ve cái gáy Hình Kính Dương, giống như trước kia khích lệ cậu, “Làm tốt lắm.”
Hình Kính Dương biết chính mình bây giờ nên xoay người tránh đi, chứ không phải là ngoan ngoãn mà đem đầu ghé lại gần, càng không phải trong nháy mắt Thẩm Quân rút tay ra mà hỏi hắn: Tôi có thể làm được càng tốt hơn, chắc chắn sẽ không quấy rầy đến cậu, cậu có thể đừng đi nữa hay không?
Giây phút im lặng ngắn ngủi qua đi, Thẩm Quân đứng lên kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nói:” “Hình Kính Dương, quen biết tôi, cậu có hối hận không?”
“Cậu hỏi chuyện này là có ý gì?”
“Tôi hối hận.” Thẩm Quân nói.
Hình Kính Dương bóp chặt chiếc lon nhôm, cho đến khi đống sắt vụn ấy không còn một khe hở, cũng không thể biến dạng nổi nữa, cậu vẫn giữ chặt lấy nó.
“Hối hận vì đã từng yêu tôi?”
“Không phải.” Thẩm Quân đứng từ trên cao nhìn xuống, đối diện với ánh mắt cậu, “Tôi hối hận, bởi vì được cậu yêu.”
“Nó khiến cho cậu trở nên yếu ớt, hèn mọn, cậu không đáng phải khổ sở như vậy, tôi không xứng.”
“Tôi tự nguyện! Tôi thích thế đấy không được sao? Tôi cứ rẻ rúng như vậy đấy.

Không được sao?! Hả?!” Hình Kính Dương vừa gào vừa cố gắng đứng lên, từ sau lưng ôm lấy hắn, “Tôi chỉ không muốn để cậu đi! Cậu đi… Cái gì cũng kết thúc rồi… Cái gì cũng không còn nữa… ”

“Đừng khóc.” Thẩm Quân cũng bị Hình Kính Dương làm cho nhiễm nước mắt, “Sao mà cứ dễ khóc vậy chứ?”
“Ba cậu cần cậu, gia đình cậu cần cậu, nhưng tôi cũng cần cậu! Cậu còn không biết… “
Tôi thích cậu nhiều như thế nào.
Nửa câu sau Hình Kính Dương không nói nữa, cậu bỏ tay xuống, đi tới trước mặt Thẩm Quân, trên mặt đã không còn vết nước, nhưng hốc mắt lại sâu hơn bình thường.
Cậu lại gầy hơn rồi, Thẩm Quân nhìn ra được.
Cười một cái, giọng nói của Hình Kính Dương cũng trở nên khô khốc, “Con người luôn tham lam như vậy nhỉ.

Chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, đã muốn ngủ với cậu.

Ngủ một lần, liền muốn hai lần, có hai lần, lại cầu cả đời.” Hình Kính Dương đặt tay lên cổ Thẩm Quân, chậm rãi tới gần.
Thẩm Quân cho rằng Hình Kính Dương muốn hôn hắn.

Trong khoảnh khắc, hắn quên mất địa điểm, quên mất quan hệ hiện tại giữa hai người, nhắm mắt thuận theo thói quen.
Hình Kính Dương nhân lúc hắn không chú ý, dùng ngón tay móc lấy cổ áo Thẩm Quân, nhìn vào bên trong.
Vẫn còn.

Chiếc nhẫn vẫn như cũ cùng khối ngọc Quan Âm nương tựa ở bên nhau. 
Hình Kính Dương nhón chân, hôn lên mí mắt hắn, “Chúng ta đều không được khóc nhé, xui lắm.”
Cậu nhét vào tay Thẩm Quân một viên kẹo, “Mỗi lần nhớ tôi thì liếm một cái, không được phép đè nén bản thân quá nhiều, biết chưa.”
“Nhưng nếu cứ liếm từng chút như vậy, nó sẽ hỏng mất.” Thẩm Quân không hề phát hiện ra, chính mình trong vô thức thừa nhận sẽ nhớ cậu.
“Vậy chờ đến lúc nhịn không nổi thì ăn.” Hình Kính Dương thả gót chân, “Lúc ấy, chỉ cần cậu muốn, tôi nhất định sẽ xuất hiện.”
“… Xin lỗi, tôi không có chuẩn bị quà chia tay.”
“Ừ, cho nên tôi không định tiễn cậu đâu.” Hình Kính Dương lùi về phía sau một bước, nói: “Thẩm Quân, thuận buồm xuôi gió.”
Có thể kiểm soát nổi chính mình hay không còn chưa dám chắc, sao mà cưỡng cầu được người khác xoá đi ký ức.
Hắn nhìn thân ảnh Hình Kính Dương càng lúc càng xa.
Tại thời điểm mọi thứ đều đã kết thúc.
Đột nhiên, hiểu rồi..