Thuần Tuý

Chương 41: 41: Nguỵ Biện





Thẩm Quân thường ngày vốn đã rất chú ý đến ngoại hình, sáng hôm nay lại càng đứng trước gương nhiều hơn vài phút.
Hắn kéo thẳng cổ áo đồng phục, đeo cặp sách chuẩn bị xuống lầu, vừa bước được hai bước đã xoay ngược trở lại trước gương.
Ngọc chất kim tương*? Cũng khó cho Hình Kính Dương nghĩ ra được câu chuẩn như vậy.
*Vẻ bề ngoài và bên trong đều hoàn mỹ.
Dì Tống nhìn Thẩm Quân vui vẻ xuống lầu, khoé miệng còn treo nửa ý cười chưa tắt, nói chào buổi sáng với hắn: “Hôm nay hẳn sẽ là một ngày vui vẻ đây.”
Thẩm Quân nhận lấy bánh sandwich từ tay dì Tống, “Thời tiết không tồi.”
“Lập xuân rồi, hoa trong vườn của phu nhân cũng đơm nụ cả.” Dì Tống đưa giày thể thao cho hắn, dặn dò: “Tiết thể dục buổi chiều phải cẩn thận đấy.”
“Vâng.”
Nghỉ giải lao sau giờ Vật lý, bởi vì là cán sự môn, Thẩm Quân phải tới phòng giáo viên nộp bài tập, lúc trở về đột nhiên cảm thấy có chút chóng mặt, đi đứng cũng không vững.

Hình Kính Dương đang lượn lờ ở cửa lớp Thẩm Quân, trông thấy dáng vẻ hắn là lạ, cuống quýt chạy tới, “Làm sao vậy?”
“Cậu có kẹo không?” Thẩm Quân buồn nôn, che miệng nói.
“Có, tôi sợ cậu thèm ăn nên lúc nào cũng mang.” Hình Kính Dương bóc vỏ một cái kẹo, “Cho cậu.”
Thẩm Quân ăn kẹo xong cũng không thể ngay lập tức khoẻ ngay, “Tôi là hạ đường huyết, không phải thèm ăn.”

“Hạ đường huyết?” Hình Kính Dương giật mình.

“Sao lại bị như vậy?”
“Vẫn luôn như vậy.” Thẩm Quân dựa vào tường, “Cũng không bị nặng.”
“Thế cũng không được, cậu sắp ngất đến nơi rồi.” Hình Kính Dương nhíu mày thật sâu, “Tôi cõng cậu đến phòng y tế nhé?”
“Không cần, lát nữa là khoẻ thôi, cậu về trước đi, đến giờ vào lớp rồi.”
Thẩm Quân làm việc luôn có chừng mực, sẽ không lấy thân thể ra mà đùa giỡn.

Nhưng Hình Kính Dương vẫn không yên lòng, “Thật sự không sao?”
“Không tin tôi?” Thẩm Quân hỏi lại.
“… Ô kề.”
Thẩm Quân đợi cho cậu khuất bóng, mới xoay người trở lại lớp hoàn thành nốt tiết học cuối cùng của buổi sáng.
Giờ nghỉ trưa, Hình Kính Dương xách một túi kẹo đến đợi Thẩm Quân cùng đi ăn.
“Không có loại kẹo mềm mà cậu thích, tôi chỉ mua được một ít.”
Nhà ăn người nhiều, Thẩm Quân tìm một bàn ăn còn trống hai ghế, ngồi xuống.

“Cậu không cần tự doạ mình như thế, ăn kẹo nhiều không tốt, tôi còn yêu hàm răng của mình lắm.”
Hình Kính Dương bướng bỉnh, “Vậy ngày mai tôi mua nước súc miệng cho cậu, thích vị gì?”
“Bạc hà.

Không phải, tôi không cần, chỉ thỉnh thoảng mới thế thôi.”
“Baidu nói hạ đường huyết nghiêm trọng có thể gây ra nôn mửa.” Hình Kính Dương ấn tay Thẩm Quân, “Nôn thì khó chịu lắm, cậu đừng có bướng với tôi.”
Thẩm Quân hết cách: “Được rồi được rồi, nào có chuyện người khác mua đồ cho mà lại không nhận, cậu mau đi lấy cơm đi.”
Hình Kính Dương chạy qua chạy lại một lượt, trên bàn đã đầy ắp thức ăn.
Hình Kính Dương rất thích ăn thịt, nhưng chỉ ăn thịt nạc.

Sườn xào chua ngọt, gà hầm nấm, bạch tuộc om sấu, chỉ có hai người mà mỗi món đều gọi phần ăn dành cho ba người, còn có rau xào chay và dưa leo muối, ăn xong ai cũng hài lòng.

Thẩm Quân đi rửa tay xong, hai người tới sân thể dục phía đông – nơi có dàn thiết bị vận động ngồi.

Hình Kính Dương hiếu động, lúc luyện xà kép lúc lại tập xà đơn.
“Chỗ đó nhiều vi khuẩn, cậu sờ ít thôi.” Thẩm Quân nói.
Hình Kính Dương nghe vậy, ngược lại càng quẹt quẹt mấy cái muốn bôi vào người hắn, Thẩm Quân trái nghiêng phải né, “Đừng nghịch.” Hắn chạy lùi về phía sau, không để ý thấy đằng sau có người, Hình Kính Dương phát hiện không ổn, càng muốn đuổi theo hắn.

Hình Kính Dương bực mình không kiềm chế được, gắt lên với cái người suýt chút nữa đụng phải Thẩm Quân kia: “Con mẹ mày mù hả?”
Thẩm Quân lảo đảo đứng trong vòng tay Hình Kính Dương, vội vàng xoay người, bạn học kia còn chưa kịp mở miệng, hắn đã giành nói trước: “Xin lỗi, là do tôi đi đường không chú ý.”
“Không, không có gì.”
Thấy người kia đã đi khuất, Thẩm Quân mới trách Hình Kính Dương, “Cậu cứ vênh đi.”
“Vốn dĩ là như thế còn gì, cậu nhìn không được đằng sau, cậu ta không thể chú ý chút sao? Đi đứng kiểu gì thế kia? Không phải mù thì là gì?”
“Vênh.” Thẩm Quân chỉ nhả ra một chữ.
Hình Kính Dương gãi gãi đầu, “Tôi chỉ sợ cậu bị thương mà thôi.”
“… Đi thôi.”
Hình Kính Dương trong lòng âm thầm tán thưởng sự cơ trí của chính mình, bước chân theo hắn trở về.
Tiết thể dục buổi chiều.
Huấn luyện viên thể dục điểm số xong, lớn tiếng nói: “Thẩm Quân bước ra khỏi hàng.”
“Có.” Hắn tiến lên vài bước.

Huấn luyện viên chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh, “Em sang đấy ngồi đi.”
Học sinh lớp 1 không rõ nội tình, ngơ ngác nhìn nhau, Thẩm Quân cũng không ngoại lệ, “Thưa thầy, vì sao lại bảo em qua đó ngồi ạ? Em không phải chạy vòng giống các bạn khác sao?”
“Có người nói với tôi hôm nay em không được khỏe, có đúng vậy không?”
Thẩm Quân không biết nên nói gì, Hình Kính Dương đây là đang dùng quan hệ đi cửa sau cho hắn sao.

Thẩm Quân cũng thành thật trả lời, “Quả thật sáng nay em có chút chóng mặt, nhưng mà…”
“Được rồi.

Em cứ ngồi đó đi, đừng cản trở các học sinh khác hoạt động.” Giáo viên Thể dục chém đinh chặt sắt nói.
“… Cảm ơn thầy.”
Thẩm Quân ngồi trên sân thể dục, nhìn đám học sinh lớp hắn một vòng hai vòng chạy liên hồi không ngừng nghỉ.

Hắn giơ ngón trỏ cọ cọ lên chóp mũi, sao lại có cảm giác, trong đám người kia có người dùng khóe mắt trừng hắn nhỉ… Chính mình cũng đâu có muốn, hắn còn cố ý đeo một đôi giày trắng, Thẩm Quân cúi đầu nhìn mũi chân.
Đôi giày tinh tế xinh đẹp như vậy, lại không nơi dụng võ, haizz..