Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 87: Người giết phó thủ tướng




Sáng nay, Triệu Chí Thành chủ tịch tập đoàn Huyền Mỹ cùng tổng giám đốc Long Diệp tập đoàn Bác Sâm đã thỏa thuận hợp tác thành công, điều này chắc chắn chỉ ra rằng tập đoàn Bác Sâm lại một lần nữa có sức hút rất lớn trong ngành giải trí. Bởi vậy, các chuyên gia giàu có không thể phân tích nó trong hai năm. Tập đoàn Bác Sâm sẽ độc quyền duy nhất tại Trung Quốc, hơn nữa sẽ lên như diều gặp gió tạo ra khoảng cách nhất định.

Dao Dao ngồi trước tivi, xem nghi thức lễ ký kết hợp đồng của Long Diệp cùng tập đoàn Huyền Mỹ không khỏi vẻ mặt nghi hoặc: “Ngự Ngạo Thiên không phải đã biết bản hợp đồng kia có vấn đề hay sao? Vì sao hắn còn muốn ký kết cùng tập đoàn Huyền Mỹ? Nếu như Huyền Mỹ đã sửa nội dung của bản hợp đồng, thì cũng cho thấy công ty này không có thành tín, hoàn toàn không đáng để hợp tác. Hắn… rốt cuộc đang có ý gì sao?”

Nghi lễ hiệp ước tập đoàn Huyền Mỹ… 

“Long tổng, mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Nghi thức ký kết hợp đồng kết thúc, Trương Chí Thành chủ tịch tập đoàn Huyền Mỹ chào hỏi nồng nhiệt Long Diệp.

“Vâng, hợp tác vui vẻ. Đúng rồi, Ngự tổng của chúng ta thực ra cũng đã tới rồi.” Long Diệp khẽ mỉm cười, ánh mắt hiện lên vẻ gian xảo.

“Ôi? Ngự tổng cũng đã đến? Thế tại sao tôi chưa thấy ngài ấy?” 

“À, ngài cũng đã biết ngài ấy từ trước đến nay không bao giờ xuất hiện trong dịp này.”

“Ôi, khiêm tốn, đã khiêm tốn rồi?”

“À, ngài ấy bây giờ cũng đã ở phòng làm việc của ngài đợi ngài rồi, chúng ta đi thôi.” 

“Đi”.

Trương Chí Thanh đưa Long Diệp đi về hướng văn phòng của mình. Mới vừa đến cửa, nhìn thấy hơn chục người mặc quần áo đen hắn không khỏi sửng sốt: “Ngự tổng mỗi lần xuất hiện đều mang nhiều người như vậy sao?”

“Đúng thế, Trương chủ tịch người cũng biết, người muốn Ngự tổng chết có quá nhiều rồi. Làm sao đi ra ngoài mà có thể không mang theo vài vệ sĩ chứ?” 

“Ha ha, Long tổng người đúng là hài hước, Ngự tổng lợi hại như vậy ai dám giết ngài ấy chứ? Phải không? Ha ha.”

Nghe tiếng cười giả dối của Trương Chí Thành, Long Diệp chớp mắt, liền mở cửa văn phòng…

Phóng tầm mắt nhìn vào, tình thế bên trong phòng làm việc càng làm người ta thổn thức. 

Ngự Ngạo Thiên trên người mặc bộ đồ màu đen đang ngồi trên ghế làm việc của Trương Chí Thành, hắn đứng sau ba người Hàn Ly Thương, Mạc Tuyết Đồng, Long Kỳ. Xung quanh văn phòng còn mười mấy người áo đen. Có thể nói, mấy người thân tín của hắn hôm nay đều có mặt. Nhưng đích thân người đến đoán trừng bị khí thế kia dọa đến hoàng hồn.

“Ngự… Ngự tổng, Hàn phó tổng, mọi người đều đến sao?” Thời điểm Trương Chí Thành bước vào giống như dưới chân mình bước trên bông.

May mắn được Long Diệp bên canh đỡ, nếu không hắn đã quỳ dưới mặt đất rồi. “Chủ tịch Trương, vốn dĩ tuổi của ngài cũng không cần đến người đỡ khi đi chứ? Sao ngày hôm nay…à” Long Diệp nở nụ cười châm chọc. 

Hắn lau mồ hôi toát ra từ thái dương: “À, à…chỉ là nhất thời không đứng vững, nhất thời không đứng vững mà thôi.”

“Ồ… là như thế sao? Vậy tôi buông tay ra nhé!”

“Vâng, cảm ơn, cảm ơn.” Trương Chí Thành vừa nói cảm ơn, vừa đưa ánh mắt nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên: “Cái bên trong, Ngự tổng… Hy vọng lần này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” 

“Vui, rất vui chứ.” Ngự Ngạo Thiên hai tay trên bàn làm việc chống cằm, nở nụ cười quỷ quái: “Nếu như không vui, sao tôi lại đích thân tới đây chứ? Chủ yếu là… chủ tịch Trương, người vui thì tốt rồi.”

“Ha ha ha.”

Nhìn vẻ mặt gian trá của Trương Chí Thành, Ngự Ngạo Thiên chớp mắt lạnh lùng, tay khẽ vướt dưới ghế làm việc cười khẩy: “Nói thật, chủ tịch Trương phòng làm việc của anh thực sự rất thoải mái, tôi ngồi ở vị trí này mà không muốn đứng dậy, anh nói phải làm sao?” 

“Ngự, Ngự tổng, người nói đùa với tôi rồi, trong nghề có ai không biết phòng làm việc của Bác Sâm là sang trọng nhất Trung Quốc, văn phòng này của tôi đã là gì, sao anh lại thích vậy?”

“Ây da, đôi khi quen ăn bào ngư rồi, thay đổi ăn rau củ cũng không tồi, có phải không?” Ánh mắt lạnh lùng lướt qua đầy gian xảo.

Chỉ thấy, hai người thuộc hạ đưa Trương Chí Thanh tiến về phía trước. 

“Ngự, Ngự tổng… anh… anh đây là có ý gì?” Trương Chí Thành đột nhiên bị hành động bất ngờ hù dọa, mặt hắn ta hiện lên trắng bạch.

“Có ý gì? Ngự Ngạo Thiên tôi trước nay chỉ thích ăn thực vật, ngươi sáu ta bốn, ta làm sao có thể làm gì? Cho nên, nếu như anh biến mất trên thế giới này, thế chẳng phải Huyền Mỹ chỉ có mình tôi nói sao?”

Nhìn vào nụ cười nham hiểm trên gương mặt của Ngư Ngạo Thiên, thật khó để biết rằng điều hắn nói là thật hay đùa. 

Tuy nhiên, bầu không khí ngột ngạt trong phòng khiến Trương Chí Thanh có bất kỳ nghi hoặc gì: “Ngự, Ngự tổng nếu như tôi chết, công ty này cũng không thể coi là của ngài được! Dù sao ngài cũng chỉ chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần. Hơn nữa, ngài không thể không biết rằng tôi là người của phó thủ tướng Tăng Khải Thụy sao?”

“Thế sao? Ây da, sau lưng anh còn có tiền bối Tăng Khải Thụy giúp đỡ vậy phải làm sao bây giờ?” Ngự Ngạo Thiên giả vờ suy nghĩ bối rối trong chốc lát: “Có thể, nếu như ông ấy biết hợp đồng chúng ta ký là là lừa đảo, có phải là đã rõ, tôi… vì sao đã giết ngài?” Nói xong vẻ mặt của hắn thoáng chốc lạnh lùng vô cùng.

Trương Chí Thành chỉ cảm thấy mình sởn tóc gáy, không ngờ Ngự Ngạo Thiên chưa đày ba mươi tuổi lại có khí chất đáng sợ như vậy. “Ngươi đã biết bản hợp đồng này có vấn đề, vì sao còn muốn ký kết?” 

“Vì sao?”  Một nụ cười lạnh lùng, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Trương Chí Thành, tay chợt nắm lấy tóc của hắn, gương mặt lạnh lùng hướng về phía Trương chí Thành: “Chỉ vì ngươi là người thân tín của Tăng Khải Thụy!”

Nhìn vào đôi mắt đầy thù hận của hắn, Trương Chí Thanh lập tức hiểu ra điều gì: “Thì ra anh theo dõi phó thủ tướng! Ngự Ngạo Thiên mặc dù có ân oán cá nhân, ngươi cũng không cần thiết phải đói phó với tiền bạc! Như vậy rất không chín chắn.”

“Hay, hay, hay, Trương Chí Thành tôi cảm thấy thật sự mình đã đánh giá cao anh, hay.” Hắn hạ tay áo. 

Một người áo đen liền đem Trương Chí thành bị đánh hôn mê bất bỉnh đi.

“Đem cất hắn vào bao tải, mang ra từ cửa sau.” Long Diệp dặn dò mọi thứ.

Đợi những người vệ sĩ rời khỏi văn phòng, Hàn Ly Thương tới bên cạnh Ngư Ngạo Thiên: “Ngạo Thiên, rốt cục đã giải quyết một người rồi, ngài vì sao còn rầu rĩ không vui?” 

Mặt không chút biểu cảm nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, hắn cố nở nụ cười miễn cưỡng, đành thở dài: “Tôi mất hai năm chỉ để giải quyết một vấn đề này thôi. Haiz…”

“Ngạo Thiên, đừng nóng vội, từ từ rồi sẽ đến.” Mạc Tuyết Đồng vỗ nhẹ vai hắn.

Một bên Long Diệp thấy vậy, vỗ vai hắn: “Đúng vậy, chớ nóng vội, từ từ rồi sẽ đến. Chúng ta còn quá trẻ, coi như chúng ta tiêu hao năng lượng để giết chết lão già Tăng Khả Thụy kia.” 

“Thôi, đi thôi.” Dứt lời, mấy người bọn họ cùng nhau rời khỏi tập đoàn Huyền Mỹ…