Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 54: Bị xem như đồ Chơi




“Ồ? Chỗ này thì sao? Cười mỉa mai một tiếng, hắn dùng hai ngón tay, nhẹ nhàng di động lên chỗ có núm nhỏ hồng hồng.

Từng đợt khí nóng lan tỏa, cơ thể cô có chút mềm nhũn ra:

“Không, cũng không có… a… có.”

“Có? Vậy bọn họ cũng kiểm tra như tôi, hay là… dùng miệng?”

Bàn tay nhàn rỗi bỗng nhiên siết chặt eo cô.

Thân thể nghiêng về phía trước, một nửa thân thể trắng như tuyết của cô trong nháy mắt bao phủ trong miệng Ngự Ngạo Thiên.

“Ừm… A…”

Âm thanh yếu ớt mê người từ miệng cô phát ra. Cô theo bản năng dùng tay đẩy đầu của hắn đang bám trên ngực mình:

“Không, đừng mà…”

“Đừng? Hình như cô đã quên thân phận của mình cô nghĩ cô có thể nói chuyện với tôi như thế sao?”

Trong mắt Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng châm chọc kích thích giác quan của cô, hiện giờ cô hoàn toàn không có tư cách kháng cự, đành phải ngoan ngoãn tùy ý hắn làm bậy.

“Phía dưới thì sao. Em vẫn chưa trả lời tôi, bọn họ đã kiểm tra em như thế nào? Hay là, bọn họ dùng cả tay và miệng để kiểm tra?”

Nói xong, hắn tiếp tục cuối đầu xuống, một bên ngực khác cũng bị miệng hắn bao phủ lại.

“A, tôi… A, tôi đã trả lời rồi, trả lời với anh rồi mà. Bọn họ, bọn họ cũng không có kiểm tra tôi hoàn toàn… Kiểm tra… A… Chỗ này.”

Đôi mắt khuất nhục đầy nước mắt đỏ bừng lên, cô biết, biết rõ giờ phút này mục đích của Ngự Ngạo Thiên không phải đang hỏi lại quá trình kiểm tra kia, mà chỉ là muốn sỉ nhục cô thôi!

“À thì ra vẫn chưa kiểm tra hoàn toàn? Vậy trong này… chắc là có kiểm tra chứ?”

Ngón tay thon dài men theo bụng cô chậm rãi chuyển dần xuống phía dưới.

Nhìn xuống nơi tư mật dưới bụng cô, lông mày hắn có chút nhăn lại. Không có cách nào phủ nhận, Long Diệp hiểu rõ hắn nhất, từ trước đến nay Ngự Ngạo Thiên thích phụ nữ gợi cảm quyến rũ, đối mặt với thân thể “Bạch Hổ” này của cô hắn luôn không hiểu sao lại có cảm giác phạm tội. Nhưng nhớ tới hành động dám bán thân hôm nay của cô, hắn liền…

“Bọn họ kiểm tra nơi này của em à?”

Ngón tay vẽ vòng tròn xung quanh nơi tư mật của cô.

Dao Dao theo bản năng kẹp chặt hai chân:

“Dừng lại đi, họ không làm giống như anh.”

“Ồ, vậy họ làm như thế nào? Bảo bối, tách hai chân em ra, thả lỏng!”

Lắc đầu! Cô lắc đầu.

Cô không chịu nổi từng đợt khoái cảm đang tàn phá trong lòng, cô thật hi vọng người mua cô là một người khác xa lạ, trực tiếp cướp đi lần đầu tiên của cô xong rồi thì không ai nợ ai nữa, không hi vọng nhìn bộ dạng Ngự Ngạo Thiên lúc này chỉ toàn sỉ nhục và sỉ nhục.

“Cũng đúng, nếu đã kiểm tra thì phải nằm mới đúng.”

Hắn bỗng nhiên kéo một cái.

Thân thể nhỏ nhắn của cô bị kéo mạnh đến trên giường, hai chân đang kẹp chặt thuận thế buông lỏng, Ngự Ngạo Thiên nhanh chóng quỳ gối xuống giữa hai chân cô, khiến cô không cách nào khép chân lại được.

“Không…”

Quay đầu sang chỗ khác, cô thực sự không thể nào chịu nổi bộ dạng của mình lúc này không giữ lại chút nào mà lại phơi bày ra hết trước mặt hắn.

“Ai nha, ai nha, thật lạ, em phía trên đang khóc, phía dưới cũng đang khóc sao?”

Hai con ngươi Ngự Ngạo Thiên tối sầm lại, ngón tay quét lên một tia mật dịch, châm chọc đưa đến trước mặt cô:

“Bảo bối, em đừng nói với tôi, lúc những người kia kiểm tra em, phía dưới em cũng ẩm ướt như thế này nha.”

“Không có, bọn họ không giống như anh đâu…”

Ngón tay lấp lánh đưa trước mắt cô, chuyện gì xảy ra, vì sao thân thể cô lại nhạy cảm như vậy? Có lẽ, Ngự Ngạo Thiên nói đúng, cô thật… là lẳng lơ.

“Vậy bọn họ làm như thế nào? Giống vậy à?”

Ngón tay từng chút từng đưa vào bên trong cô, chậm rãi, chậm rãi ra vào.

“A…”

Một trận kích thích đánh tới, cô theo bản năng kẹp lấy hai chân, trong lúc vô tình cuốn lấy eo của hắn.

“Đừng… đừng mà.” Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể lấy tay đẩy ngón tay hắn đang ra vào kia.

Con ngươi Ngự Ngạo Thiên trầm xuống, đẩy tay cô ra, ngón tay ra vào càng thêm nhanh.

“A, a… Đừng! Không muốn… không muốn, mau… mau lấy ngón tay của anh ra.”

“Ồ, tôi cũng muốn lấy ra? Nhưng phía dưới cô lại kẹp chặt tay tôi như vậy, nơi này của cô dường như không muốn tay tôi rút ra đâu.”

“Hu hu tôi xin anh… mau, mau lên… ngón tay anh đừng cử động nữa.”

Cảm giác bất an, hoảng hốt bao trùm lấy thân thể cô, cô không ngừng giãy giụa, giống như đang khẩn cầu lại giống như đang chờ đợi điều gì đó. Cô cảm thấy đáng ghét! Ghét loại cảm giác này.

Đã nếm trải qua vô số phụ nữ Ngự Ngạo Thiên liền nhìn ra cô đang muốn gì! Khi hắn cảm giác được ngón tay của mình càng lúc càng bị kẹp chặt, con ngươi lạnh thấu xương lóe lên, nhanh chóng rút tay ra.

Lập tức, cảm giác đột nhiên trống rỗng xâm chiếm cô, tựa như vô số con kiến bò khắp cơ thể.

“A.”

Khẽ cắn môi, bên trong đôi mắt long lanh nước ánh lên u oán nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên.

“Anh…”

Mình muốn nói gì? Mình rốt cuộc muốn nói gì? Vì sao thân thể mình kỳ quái như vậy, rõ ràng hi vọng anh ta dừng lại thế nhưng… nếu thật sự dừng lại càng thêm khó chịu. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Con người Dao Dao làm sao chịu đựng nổi sự khiêu khích như vậy của Ngự Ngạo Thiên, trong lúc vô tình tiến vào cô hắn đã sớm bày ra trò chơi.

“A, Dao Dao, tôi rất muốn cho em nhìn vẻ mặt cầu xin kia hiện giờ của em rốt cuộc có bao nhiêu sự lẳng lơ, làm sao mà tôi chỉ mới đưa ngón tay vào em đã không chịu nổi rồi? Lát nữa sẽ có trò hay làm thỏa mãn em. Hiện tại! Em đã đánh thức nó!”

Dứt lời, Ngự Ngạo Thiên quỳ gối trên giường, chậm rãi lấy ra vật to lớn của đàn ông.

“Đến đây!”

“Không… không muốn!”

Quay đầu chỗ khác, cô ngại ngùng che kín mặt.

Ngự Ngạo Thiên từ trước đến nay không phải là người có kiên nhẫn, đối với Dao Dao cũng như vậy:

“Đừng để giống như lần trước tôi dùng thủ đoạn để đối phó em trong thang máy. Qua đây!”

Lời nói lạnh lùng, đầy cảm giác đang ra lệnh.

Cô gắt gao cắn chặt môi, chậm rãi… chậm rãi hướng vật to lớn của hắn đưa đến.

Cô biết, giờ phút này, cho dù người mua không phải là hắn, cô cũng không có quyền cự tuyệt. Đàn ông bá đạo này mãi mãi là như thế không cho người khác quyền được từ chối!

“Rất tốt, em mở miệng ra, nhẹ nhàng ngậm lấy đi.”

Nhắm mắt lại, cô run rẩy mở miệng nhỏ ra nhưng khi sắp nuốt vào thời khắc đó:

“Không, tôi làm không được. Thật buồn nôn! Cầu xin anh, trực tiếp tới đi.”

Buồn nôn? Cô như vậy lại nói buồn nôn? Con ngươi Ngự Ngạo Thiên lạnh lẽo, âm tàn nắm chặt mái tóc dài của cô...

“A, đau! Đau quá…”

Cô dùng tay cố sức đẩy hắn ra, đau đớn làm khuôn mặt trắng nõn của cô trở nên vặn vẹo.

Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn tất cả biểu tình, một tay khác cường ngạnh nắm miệng nhỏ của cô:

“Đau sao? Nhưng đây là lựa chọn của chính em!” Dứt lời, hắn động xuống thân eo, đem vật to lớn đưa vào trong miệng cô.

“A… A! A!”

Nước mắt đau đớn chảy xuống, tự mình cảm nhận nỗi thống khổ nhưng lại không có cách nào chống đỡ được.