Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 5: Ngưu Lang là hắc đạo lão đại? !




Ngự Ngạo Thiên - Nhật Bản đệ nhất hắc đạo, đứng đầu Ngự Long xã, danh chấn toàn bộ Nhật Bản, chính, thương hai giới không ai dám trêu chọc, hắn giậm chân một cái chỉ sợ toàn bộ Nhật Bản sẽ phát sinh địa chấn.

Hắn tàn nhẫn cùng bá đạo, người bình thường không thể tưởng tượng được. Phàm là người dám đắc tội với hắn, kết cục không phải là tử vong mà là bị dằn vặt đến chết . Nữ nhân đối với hắn như món đồ chơi, chơi đùa một lần lập tức ném mất; có con lập tức xoá sạch, mặc dù như thế vẫn có rất nhiều nữ nhân thiêu thân lao đầu vào lửa.

Hiện tại, Lạc Dao Dao cũng coi như là đến đây 'Hiến thân' sao? A... Ha ha... cô thế nào lại ngu xuẩn đem hắc đạo đế vương nhận thành Ngưu Lang đây? Đây không phải là tự đào hố chôn thân sao?

Ngự Ngạo Thiên quay đầu lại nhìn thủ hạ, hai mắt tối sầm, một bước vọt tới trước, tàn nhẫn bạt tai...

"Ngự lão..."

Không chờ thủ hạ lấy lại tinh thần, Ngự Ngạo Thiên đá thêm một cước...

Trời ạ...

Ngự, Ngự Ngạo Thiên đối xử thủ hạ của chính mình... Thật là tàn nhẫn, Dao Dao bị khung cảnh này sợ đến toàn thân run rẩy không ngừng.

Chỉ thấy, thủ hạ bị đá ra xa mấy mét, thân thể đụng vào vách tường, khóe miệng trào máu, trong ánh mắt ngậm lấy sự nghi hoặc...

Hắn không hiểu Ngự lão đại vì cái gì muốn phát hỏa? Bởi vì hắn cắt đứt chuyện tốt của Ngự lão đại sao? Nhưng, rõ ràng trước đây Ngự lão đại không vì chuyện như vậy phát hỏa."Ngự, ngự lão đại tha mạng, tha mạng a!" Thủ hạ hoảng sợ cầu xin.

Ngự Ngạo Thiên trầm mặc không nói, tóm chặt tóc tên thủ hạ kia, đem hắn rời khỏi phòng.

Thời khắc đóng cửa phòng lại, hắn quét đôi mắt lạnh về phía giường, ánh mắt thoáng chốc được ánh sáng lộng lẫy bao trùm...

Bình minh, Nhật Bản đệ nhất học phủ...

"Xem, mau nhìn, đó không phải là du học sinh đến từ Trung Quốc sao, sao mặt mủi bẩn thỉu thế kia, mất thể diện quá!"

"Đúng đấy."

Trên đường vào trường, những âm thanh trào phúng kia không khỏi khiến Dao Dao khó chịu cúi đầu, mặc dù biết hiện tại dáng dấp mình rất mất mặt, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là chết a.

Lúc ở Ngưu Lang điếm, sau khi Ngự Ngạo Thiên đi rồi cô liền nhảy qua cửa sổ mà chạy. Quấn gra giường quanh người, trèo từ lầu hai xuống quả thật khó khăn.

Còn tưởng rằng xong đời , may mà có người hảo tâm đi ngang, cho cô một cái áo khoác, không đến nỗi mất mặt trần truồng mà chạy về trường học.

Chỉ tiếc người hảo tâm kia đi quá nhanh, hình dạng thế nào cô cũng không thấy rõ, cũng chưa kịp nói một tiếng cám ơn. Quên đi, có duyên, ắt sẽ gặp mặt, đến lúc đó cảm ơn cũng không muộn a.

Tăng tốc độ, chạy nhanh về khu ký túc xá nữ sinh.

"Dao Dao!" - Cung Tiểu Mạn đứng chờ ở cổng vừa thấy cô trở về, nhanh chóng chạy tới: "Đều là tớ không phải, lôi kéo cậu tới Ngưu Lang điếm. Mới có chuyện..."

"Tiểu Mạn, cậu không cần áy náy, tớ không sao." Chặn lời Cung Tiểu Mạn, cô miễn cưỡng cười vui vẻ.

"Cậu thật sự không gặp chuyện gì sao? Nhưng người kia là..."

"Dao Dao!" Không chờ Cung Tiểu Mạn nói hết lời, một nữ sinh Nhật Bản lên tiếng.

Dao Dao theo bản năng quay đầu lại...

Chỉ thấy, cách đó không xa một đôi nam nữ tay trong tay, vui cười đi về phía cô. Trong nháy mắt, Dao Dao trở nên lạnh lẽo, con ngươi tràn đầy sự thù hận...