Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 49: Sự khiêu khích từ bạn trai cũ




“Đó là bởi vì...”

Bởi vì bọn họ đề cập đến Phong Thần Dật! Cô biết khoe khoang là không đúng nhưng thời điểm bọn họ nhắc tới Phong Thần Dật thì cô liền cảm thấy buồn nôn. Quên đi, nói những thứ vô dụng này chắc Ngự Ngạo Thiên sẽ không hiểu hoặc là hắn sẽ đánh đồng mình giống với những người đó.

“Xét đến cùng không phải là tiền và địa vị sao?”

“Không, anh không nghĩ như vậy. Bảo bối, em biết tại sao anh phải đến Trung Quốc thu mua Bác Sâm không?”

“Cái này... Vì sao? Anh cũng không phải vì tiền và địa vị. Không phải anh đã có địa vị rất cao rồi sao?”

“Không phải, anh chính là vì tiền và địa vị. Anh cần nhiều tiền hơn, địa vị cao hơn. Lão đại hắc đạo thì chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi. Nhưng làm thương nhân mới là trường tồn vĩnh cửu. Đương nhiên... anh vẫn yêu thích chính trị.”

Lão đại hắc đạo là phù dung sớm nở tối tàn sao? Hoàn toàn chính xác, trên thực tế thì lão đại hắc đạo cũng cần tiền hỗ trợ nhưng mà thương nhân thì dễ dàng thâu tóm thế giới ngầm hơn. Còn chính trị gia thì sao? Vừa có thể ăn tươi hắc đạo lại có thể đùa giỡn với thương nhân. Có thể nói thật sự tay không che trời là chính trị gia mới đúng.

Không ngờ Ngự Ngạo Thiên lại có tầm mắt xa như vậy. Không ai có thể dễ dàng từ bỏ thành công trong hai năm mình gây dựng để tiến vào một lĩnh vực mới nhưng hắn lại làm được.

Cái gì cũng có lợi ích của nó. Ngự Ngạo Thiên bỏ Nhật Bản huy hoàng nhưng lại chiếm được thiên hạ Trung Quốc.

Có vẻ như tin đồn là sự thật, hắn không chỉ có lòng dạ độc ác mà còn có đầu óc thông minh hơn người nhìn rõ tiên cơ năng lực.

Lúc này, xuyên thấu qua hai tròng mắt Ngự Ngạo Thiên, cô mơ hồ nhìn thấy một kẻ dã tâm khôn lường, thấy được dáng vẻ hoàng đế cổ đại thống lĩnh vạn người. Không hiểu sao cô lại có cảm giác sùng bái đối với người đàn ông này, cũng không gì đáng trách, hắn quả thật là một người tài năng.

Tựa như vừa rồi khi hắn ở Hạ gia nhìn thấy mình không hề tỏ ra ngạc nhiên thật giống như chính mình là bạn gái của hắn vậy. Bao gồm cả lời châm chọc của Hạ Như cùng với sự nhận xét về hình thêu chữ thập cũng có thể thấy được năng lực quan sát của hắn.

“Mặc dù vừa rồi anh đối xử không phải với tôi nhưng tôi cũng phải cảm ơn anh vì hôm nay anh không vạch trần tôi tại Hạ gia.”

“Dao Dao.”

Ngự Ngạo Thiên cười lạnh quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt mang theo một chút chăm chú: “Không bằng cân nhắc lời đề nghị hôm đó của anh.”

Lời đề nghị hôm đó?

“Không! Không! Không!”

“Nhớ kỹ, người đàn ông có bản lĩnh đều thích đều thích mẫu phụ nữ sâu sắc chứ không phải loại tiểu nha đầu nông cạn. Phụ nữ đẹp có thể câu dẫn đàn ông nhưng tiếp theo... thì chỉ có thể làm tình nhân.”

“A, xem ra đã bị quản lí Trương đoán đúng, cuối cùng anh thực sự là... Có lẽ trước đây tôi vẫn luôn phủ nhận sự quan trọng của tiền bạc cùng địa nhưng hôm nay những người đó đã làm cho tôi hiểu rõ mọi chuyện. Có điều... nếu vì địa vị và tiền bạc thì tôi cũng sẽ không làm người tình của người khác.”

Để lại những lời này rồi cô nhanh chóng mở cửa rời đi.

Ngự Ngạo Thiên nhìn thấy thái độ của cô liền nói:

“Hừ... Thú vị thật, nếu tôi thật sự muốn vấy bẩn cô thì sao?”

Nói xong, ánh mắt u ám của hắn chợt lóe lên một tia sắc lạnh.

.....

“Mẹ, xế chiều ngày hôm nay con sẽ đi gặp ông, mẹ đi trước đi.”

“Không sao, Dao Dao, thật khó để có một ngày nghỉ, con có thể đi vào ngày mai mà.”

“Mẹ đừng bận tâm, con đi một lát thôi.”

“Vậy được rồi.”

Đợi mẹ rời đi, Dao Dao nhanh chóng chui ra từ trong chăn rồi thay quần áo chạy xuống lầu.

“Cô gái, cô muốn mua cái gì?”

Mặc trang phục kín mít đi tới một tiệm thuốc, Cô chỉ tay vào một chỗ rồi nói nhỏ:

“Cho tôi một que thử thai.”

“Cái gì?”

“Que... que thử thai... thử thai!”

“À, chờ chút.”

Sau khi giải quyết xong vấn đề, Dao Dao cảm thấy gương mặt mình dường như nóng bừng lên. Ngự Ngạo Thiên chết tiệt! Nếu như cô thật sự có thai thì cô nhất định sẽ kéo hắn xuống biển.

Mỗi tháng kinh nguyệt của Dao Dao đều đến đúng hẹn nhưng lần này đã trễ ba ngày rồi. Cô tự hỏi liệu có phải do lần trước bọn họ làm chuyện ấy trong xe hay không?

Cô cẩn thận đi ra khỏi tiệm thuốc. Mới vừa đi hai bước, Dao Dao liền nhìn thấy một người đàn ông đang lén lút quan sát mình. Kẻ trộm sao?

Lúc này, một chiếc xe màu đen hiệu Rolls-Royce từ xa chậm rãi tiến đến. Người đàn ông trung niên kia không nói lời gì liền tiến lên một bước rồi chạy ra ngoài.

“Ôi!”

Chiếc xe vội vã đóng sầm lại, tài xế vội vàng chạy xuống nói:

“Tiên sinh, ngài không có sao chứ?”

“Ôi, ôi, đau chết mất, ngón tay của tôi dường như đã bị gãy.” Người đàn ông trung niên kêu thảm rồi ngồi bệt xuống đất lắc lư cái tay.

Không cần nhìn cũng biết rõ đây là định tống tiền rồi! Rõ ràng cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia xông ra. Cô bất bình đi lên phía trước nhưng khi sắp đến gần thì cô đột nhiên chú ý tới biển số của chiếc Rolls-Royce... 1024? Đây không phải là... sinh nhật của Phong Thần Dật sao?

Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, cô mơ hồ thấy được khuôn mặt của người đàn ông ngồi đằng sau, quả nhiên đó chính là Phong Thần Dật. Đôi mắt chợt rơi nước mắt, cô cười và bước tới chỗ người đàn ông ngồi trên mặt đất...

“Lisa, đi tới cho hắn ít tiền rồi đuổi hắn đi.”

“Vâng, Phong tổng.”

Bên trong xe Phong Thần Dật mới vừa ra lệnh cho thư kí thì lại chợt nhìn thấy bóng của Lạc Dao Dao phóng tới.

“Đợi đã Lisa, nghĩ biện pháp vạch trần lời nói dối của người kia đi. Bảo với hắn một phân tiền cũng không được cầm!”

“Ồ!”

Lisa sửng sốt. Tuy cô cũng biết người kia đang nói dối nhưng Phong tổng từ trước đến nay không cùng loại người như vậy lãng phí nhiều thời gian như hôm nay.

“Tôi biết nên làm gì rồi.”

Lisa nhanh chóng xuống xe đi tới trước mặt người đàn ông:

“Tiên sinh, chúng ta đi viện nhé!”

“Đi bệnh viện sao? Tôi không có thời gian đi! Tôi muốn đi đón con của tôi.”

“Nếu không được thì chúng tôi chỉ có thể rời đi trước.”

Giọng nói của Lisa rất cọc cằn. Làm sao người đàn ông xảo trá này dám đi bệnh viện chứ?

Lúc này Dao Dao tiến lên một bước nói:

“Nếu anh không đi bệnh viện thì phải làm sao bây giờ? Đây chính là gây chuyện rồi bỏ trốn, chẳng phải tội rất lớn sao?”

“Ồ... Cô...”

Lisa luôn cảm thấy cô bé này có chút quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu rồi.

“Anh có ý gì?”

“Ha ha, rất đơn giản, nhìn kỹ thì là do xe của anh đi ngược chiều. Căn cứ chương 59 luật giao thông đường bộ, điều 145, xe đi ngược chiều sẽ bị xử trừ 12 điểm và thu hồi bằng lái, hơn nữa còn tạm giam trong ba ngày. Nếu như mọi người nói là do anh gây sự rồi bỏ trốn thì chắc hẳn không chỉ là tạm giam ba ngày rồi!”