Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 438-2: Đứa Bé Là Của Hắn? (2)




Deborah đập mạnh xuống mặt bàn: "Luật sư Lạc, cô lấy Phong tổng ra để ép tôi sao? Cô tưởng rằng cô có Phong tổng chống lưng thì tôi sẽ sợ cô sao? Cô nên nhớ... Bộ phận pháp vụ thuộc quyền quản lý của Phong phó tổng!"

Ha...

Hiện giờ Deborah có ý muốn nhắc tới Phong Thần Duệ, cũng tức là nói... Cô ta thực sự là người của Phong Thần Duệ? Đôi mắt long lanh chuyển động, Dao Dao chống một tay lên bàn làm việc, ngẩng cao đầu nói: "Xin lỗi, quản lý Deborah, dù cô có gọi Phong phó tổng tới thì tôi vẫn chỉ sẽ nghe theo mệnh lệnh của một mình Phong tổng. Vậy nên..." 

"Tốt, rất tốt! Luật sư Lạc, chúng ta cùng chờ xem!" Nói rồi, Deborah đẩy cửa ra ngoài.

Dao Dao cơ bản đã đoán ra kết cục sẽ ra sao rồi.

Đồng nghiệp xem cô như không khí, thậm chí ăn trưa hay uống trà chiều, không một ai thèm quan tâm tới cô. Không cần nghĩ nhiều cũng biết được Deborah chắc chắn đã nhúng tay vào. 

"Nữ ma đầu đó xem ra muốn ép cô phải rời đi đó." Cho tới lúc tan ca, đồng nghiệp duy nhất chịu nói chuyện với cô cũng chỉ có Kỳ Liên Ngạo Vân.

Hai người cùng bước vào thang máy, Dao Dao bất giác nhíu mày: "Có lẽ không bao lâu nữa anh cũng sẽ bị "cách ly" đó."

"Không sao, dù sao tôi cũng quen một mình rồi." 

Hắn hướng đôi mắt buồn nhìn Dao Dao: "Có cô ta gây khó dễ, cô có rất nhiều việc khó mà tiếp tục được đúng không?"

"Ừ... Vẫn tốt. Tôi đã có "mục tiêu" rồi, cũng không cần phải thông qua xét duyệt giấy tờ gì rồi. Chỉ là sau này cần làm phiền anh nhiều hơn thôi, học trưởng Kỳ Liên."

"Không có gì, nói cho cùng thì chúng ta có chung "mục tiêu", sau này sẽ có nhiều cơ hội "hợp tác" nhiều hơn. 

Với những lời nói đầy ẩn ý của Kỳ Liên Ngạo Vân, Dao Dao cũng nghe ra một, hai phần.

Chẳng qua là liên quan tới chuyện đối phó với tập đoàn Bác Sâm, bọn họ sau này nhất định sẽ bắt tay nhau làm việc.

Xem ra... Kỳ Liên học trưởng đã quyết tâm rồi, khó tránh sẽ đối đầu với Ngự Ngạo Thiên. 

"Tinh."

Đám đông đồng nghiệp tan làm bước vào thang máy nhưng có một chuyện rất lạ.

Lúc thang máy mở cửa, có vài đồng nghiệp liếc mắt nhìn người bên trong thang máy là ai, sau khi nhận ra họ liền chuyển sang thang máy khác. 

Cũng như vậy, nếu như người trong thang máy nhận ra người ngoài thang máy là ai, nếu không ngừng bấm đóng cửa thang máy lại thì cũng không kêu họ vào.

"Ôi..." Dao Dao đành thở dài.

Kỳ Liên Ngạo Vân đứng bên cạnh cô thấy vậy, khẽ nói: "Phe phái trong Phong thị đúng là ngày càng rõ ràng rồi." 

Đúng vậy!

Từ sau khi Phong Thần Dật tiếp nhận vị trí tổng giám đốc tạm thời, công ty đã chia làm ba phái, một là ủng hộ Phong Thần Dật; hai là ủng hộ Phong Thật Dật; còn một nhóm đứng ở giữa.

Còn về chuyện trong thang máy khi nãy, chỉ là người của Phong Thần Duệ nhìn thấy người của Phong Thần Dật nên không muốn vào thang máy; Nếu không thì là người của Phong Thần Dật thấy người của Phong Thần Duệ đang đợi thang máy liền đóng cửa thang máy lại. 

"Xem ra, phải nhanh chóng giúp Thần Dật ngồi vào vị trí tổng giám đốc chính thức mới được, nếu không... Phong thị sẽ tiếp tục chia rẽ như vậy, đừng nói đến chuyện đối đầu với Bác Sâm, chỉ cần lọt vào bảng xếp hạng Top 5 của giới kinh doanh là tốt lắm rồi." Dao Dao nói xong, không ngừng nhìn thẳng vào Kỳ Liên Ngạo Vân.

Hắn gật đầu ngầm thừa nhận: "Bên trong có trị mới bên ngoài mới yên được. Chỉ có chọn cách giải quyết nội chiến giữa các bộ phận của Phong thị mới có thể giao đấu được với Bác Sâm."

"Ừm..." 

Bước ra khỏi thang máy.

"Đi đâu để tôi đưa cô đi?"

"Cảm ơn anh, Kỳ Liên học trưởng, Thần Dật có lẽ đang đợi tôi ở hầm gửi xe rồi." 

"Vậy được, tôi đi trước đây."

"Tạm biệt." Đưa mắt nhìn theo Kỳ Liên Ngạo Vân rời đi, Dao Dao nhanh bước đi về phía hầm gửi xe của Phong thị.

"Reng...Reng reng..." 

Nhạc chuông điện thoại vang lên, cô dừng bước nhìn vào màn hình điện thoại, cô mỉm cười, từ từ bấm nút nhận: "Có tiệc rồi phải không?"

Phong Thần Dật thấy lời thoại đã bị người khác cướp mất, khẽ mỉm cười, vừa định nói, ai ngờ...

"Em tự về nhà!" 

Dao Dao lại cướp lời của hắn.

"Ha... Vậy anh cúp máy đây."

Cô hơi nhíu mày: "Sao anh lại vội vàng cúp máy vậy?" 

"Những lời anh định nói đều bị em nói cả rồi, ngoài tắt máy anh còn có thể làm gì chứ?"

"Ha ha ha, không đùa nữa. Anh đi làm việc của mình đi."

"Ừm. Anh không biết hôm nay mấy giờ mới về, em không cần đợi, cứ ngủ trước đi." 

"Được rồi." Dao Dao cười rồi tắt máy.

Không cần nói nhiều, từ khi Phong Thần Dật thăng chức lên nắm quyền thay tổng giám đốc thì bận bịu hơn nhiều. Cũng không còn cách nào khác, đàn ông chăm lo được chuyện nhà thì sẽ không có sự nghiệp; Có được sự nghiệp thì khó mà chăm lo được chuyện nhà. Dao Dao rất ủng hộ việc Phong Thần Dật chăm lo sự nghiệp.

Cô phóng tầm mắt tìm lối ra ngoài từ dưới hầm xe. 

Ngay lúc này... Tiếng xe thể thao chạy tới thật chói tai.

Dao Dao theo bản năng đi theo đường ra.

Chỉ thấy một chiếc xe Ferrari màu đen ở cách đó không xa đang chạy nhanh về phía cô. 

Đây không phải là xe của Thần Dật sao, thì ra hắn vừa mới rời khỏi công ty?

Dao Dao nhìn theo chiếc xe, vừa định vẫy tay về phía chiếc xe đó nhưng đập vào mắt là Tạ Chỉ Tình đang ngồi ở ghế lái!

Nhầm rồi sao? Đây là xe của Tạ Chỉ Tình? 

Không đúng, biển số xe là của Thần Dật.

Cô lùi bước lại phía sau.

Lúc chiếc xe tăng tốc chạy qua trước mặt cô, cô nhìn thấy rõ người ngồi ghế kế bên tay lái chính là Phong Thần Dật! 

"Dao Dao, anh tới dạy em lái xe nhé."

"Được. Nhưng... em mới 15 tuổi, vẫn chưa đủ tuổi lái xe."

"Không sao, chúng ta không đi ra đường cái. Thắt dây an toàn vào, đi thôi." 

Khi lần đầu tiên Phong Thần Dật dạy cô lái xe, họ vẫn chưa chính thức trở thành người yêu, mỗi lần đều là ngồi trên chiếc xe Ferrari cùng loại như vậy nhưng khác kiểu để học lái.

Khi đó Dao Dao không hề biết, Phong Thần Dật là một người đàn ông cực kỳ ghét người khác động vào đồ riêng của mình, bao gồm điện thoại, xe, quần áo... Chỉ cần là đồ cá nhân, hắn đều rất ghét.

Bởi vậy, Phong Thần Dật mỗi lần ra ngoài xã giao hay giải quyết công việc đều sẽ lái chiếc Roll-Royce hoặc là lái xe của công ty ra ngoài. 

Cũng là sau đó, Dao Dao mới biết được, Phong Thần Dật không thích người ngoài đụng vào đồ cá nhân của mình.

"Anh không thích người khác động vào đồ riêng của mình, tại sao lúc đó lại cho em ngồi vào xe của anh?"

"Khi đó thực ra là anh không tìm được cớ nào khác để ở riêng bên em, chỉ còn cách để em động vào chiếc xe yêu quý của mình thôi." 

"Anh thật đáng ghét!"

Đó là cuộc nói chuyện sau khi họ chính thức quen nhau.

Tuy nhiên Phong Thần Dật khi đó không hề thẳng thắn thừa nhận nhưng Dao Dao có thể cảm nhận được tình cảm của hắn giành cho mình. 

Nhưng hiện giờ...

Thần Dật, anh chắc chắn là có lý do nên mới để Tạ Chỉ Tình lái xe của mình đúng không?

Nhưng nếu như anh ra ngoài xã giao, tại sao lại lái chiếc xe này đi chứ? 

Dù cho trong lòng có chú thất vọng và nghi ngờ nhưng Dao Dao vẫn tin tưởng Phong Thần Dật có lý do của riêng mình...

"Phong tổng, nhà tôi ở gần đây, hay là anh vào nhà tôi nghỉ ngơi một lát?" Bên trong chiếc xe đang lao nhanh, Tạ Chỉ Tình lo lắng nhìn Phong Thần Dật mặt tái xanh ngồi bên cạnh.

Hắn lạnh lùng xua tay: "Không cần đâu. Tôi hiện giờ đang rất gấp, không kịp thì gọi tài xế đi, cứ theo điểm đến ban đầu mà đi là được rồi." 

Phong Thần Dật và khách hàng hẹn nhau sáu giờ sẽ gặp mặt nhưng sức khỏe hắn hiện giờ không được tốt, Tạ Chỉ Tình đi cùng hắn thấy vậy liền đưa ra chủ ý để mình lái xe.

Dù Phong Thần Dật rất ghét người khác đụng vào đồ riêng của mình nhưng về vấn đề thời gian, lúc này gọi tài xế hay bắt xe đều không kịp. Bởi vậy, chỉ có thể để Tạ Chỉ Tình lái xe của mình để đi gặp khách hàng...

Buổi tối mùa đông đến rất nhanh, mới năm giờ ba mươi phút mà trời đã tối đen. 

Dao Dao sau khi lái xe từ hầm để xe ra bên ngoài liền đi bộ tới bến xe buýt.

"Tối nay ăn gì đây, pizza? McDonald? Vẫn là mình tự nấu cơm thì hơn!"

Vừa nhắc tới nấu cơm cô lại thấy xem thường chính mình, nếu như là bạn gái của Phong Thần Dật thì thôi đi, hiện giờ cô đã là vợ hắn rồi, vậy mà đến nấu một bữa cơm cô cũng không biết làm. Mỗi tối họ đều phải ra ngoài ăn nhanh, thỉnh thoảng thì Phong Thần Dật sẽ xuống bếp làm cơm. 

Có điều, tài nghệ nấu nướng của Thần Dật... Thực sự rất tệ!

Bỏ đi, cô đâu có tư cách chê bai chứ, cô còn không bằng một người đàn ông nữa!

Đợi rất lâu cũng không có xe buýt tới, Dao Dao chỉ đành rút điện thoại ra nghịch. 

Chính lúc này...

Một chiếc xe van bỗng dừng lại trước mặt cô.

Đôi mắt long lanh chuyển động, cô ngẩng đầu... 

"Cạch." Cửa xe mở ra, hai người đàn ông từ trong xe bước ra lôi cô vào xe...

"Aaa." Miệng cô bị người ta bịt lại, đầu bị chụp bởi miếng vải đen, chiếc xe chạy loạng choạng, khiến cô bị nghiêng ngả.

Những người này là ai? Bắt cóc cô với mục đích gì? 

Dao Dao bất an đợi chờ câu trả lời.

Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng lại.

Cô có cảm giác bị hai người đó đưa xuống xe. Sau đó, túi vải đen chụp trên đầu cũng được bỏ ra. 

Đập vào mắt cô là mười mấy tên mặc âu phục, cô hoảng sợ nhìn xung quanh, đây giống như là một căn nhà bị bỏ hoang.

"Hừ! Hừ! Hừ" Cô cố gặng lên như muốn nói muốn mở băng dính đang dán trên miệng cô xuống.

Nhưng những tên đàn ông đó không có biểu cảm gì nhìn cô mà không làm gì cả. 

Những người này rốt cuộc muốn làm gì?

Ánh mắt căng thẳng, bỗng... một tên trong số đó rọi đèn vào mắt cô.

Ngự? 

Bọn họ là người của Ngự Long xã?

Là Ngự Ngạo Thiên phái họ tới bắt cóc mình sao? Ngự Ngạo Thiên muốn làm gì?

"Kiểm tra!" 

Cô chợt nhớ tới lúc còn đi học, nhớ tới cảnh Ngự Ngạo Thiên kéo cô để kiểm tra, chắc không phải... Ngự Ngạo Thiên muốn kiểm tra xem mình có mang thai hay không chứ?

Không... Không...

"Làm đi." Mười mấy tên đàn ông nhìn nhau. 

Thấy mấy tên đó lại gần, Dao Dao sợ hãi lắc đầu. "A a!"

Ai ngờ!

Một tên trong số đó giằng mạnh tóc cô. 

"Bốp." Hắn cho cô một bạt tai như trời giáng.

Mắt mở to, không phải... Bọn họ không phải là người do Ngự Ngạo Thiên phái tới! Ngự Ngạo Thiên không đê hèn tới mức tìm người tới đánh mình. Vậy bọn họ rốt cuộc là ai đã phái tới?

"Bốp." Lại một bạt tai nữa giáng lên khuôn mặt cô. Đầu óc Dao Dao có chút choáng váng. 

"Nhóc con, cô đừng trách bọn ta, bọn ta chỉ là nhận tiền của người khác thì phải làm việc giúp họ thôi."

Nhận tiền của người khác? Thay người khác làm việc? "A a!" Vậy cũng nên nói cho cô biết, họ là do ai phái tới chứ?

"Hy vọng lần dạy dỗ này có thể khiến cô sau này an phận chút." Nói rồi, hai người đàn ông giơ chân lên. 

Dao Dao nằm ngã trên mặt đất lắc lắc đầu...

"Anh Sâm, vẻ mặt của cô ta không được tốt cho lắm." Lúc hắn định giẫm chân lên, người bên cạnh liền mở miệng nói.

Tên đó dường như cũng thấy không đúng cho lắm, liền tháo miếng băng dính dán ở miệng cô ra. 

Miếng băng dính vừa được mở ra, Dao Dao sợ hãi hét to: "Tôi đang mang thai! Các người đừng đánh vào bụng tôi! Đừng đánh vào bụng tôi!

Tuy đã hạ quyết tâm không sinh đứa trẻ này ra nhưng vào giây phút nguy hiểm nhất, cô lại đóng vai một người mẹ muốn bảo vệ con mình.

Đám người đó kinh ngạc dương mắt nhìn nhau. Bọn họ là xã hội đen, không phải người tốt gì, dựa vào đâu mà sẽ để ý tới lời thỉnh cầu của cô chứ. 

"Hết cách rồi, cô gái, chúng tôi không lo được nhiều như vậy."

"Đúng vậy, mang thai mà vẫn gây sự, đúng là đáng đời. Làm mất đứa con trong bụng cô chính là bài học tốt nhất cho cô."

Thấy mấy kẻ đó vốn không có ý dừng tay, Dao Dao nắm chặt tay: "Rốt cuộc là ai phái mấy người tới đây?" 

"Cô không cần biết. Bọn ta chính là không nói cho cô biết đó." Nói rồi, một tên trong số đó giơ chân lên đạp...

Dao Dao xoay người, tránh để bụng mình bị đạp. Nhưng tên đó vừa hay đạp trúng lưng cô.

"A..." Cô đau khổ nằm bò trên mặt đất, cô cắn chặt răng: "Tôi muốn gặp Long Diệp..."