Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 433-4: Tuyên bố tin vui (4)




Đúng rồi!

Chính là nhầm lẫn rồi! Cho dù không phải nhầm lẫn, thì cũng là nhầm lẫn!

Cô thích thân phận Lạc Dao Dao, thích thân phận này, cha cô là Lạc Tiên Minh, mẹ cô là Đặng Huệ Hồng, chồng là Phong Thần Dật, không thể thay đổi, không ai có thể thay đổi. 

“Ha, nếu em thực sự là Lan Đóa, vậy con đường sau này... em thực sự không biết phải làm thế nào nữa.”

“Hửm?”

“Anh nghĩ xem, công chúa Lan Nghê San và phò mã Áo Ni Khẳng bị Tằng Giai Thụy giết hại, và tham gia trong đó có cha em. Nếu em là Lan Đóa, em không chỉ phải báo thù Ngự Ngạo Thiên, còn phải báo thù Tằng Giai Thụy, lại phải căm hận cha em Lạc Thiên Minh. Thật mệt mỏi...” 

“Đúng thật là mệt mỏi. Nhưng dù thế nào đi nữa...” Đôi mắt Phong Thần Dật lóe lên, cưng chiều nắn cằm Dao Dao.

“Cho dù em là ai, cho dù em đi đâu, anh... đều sẽ là chồng của em!”

Rõ ràng câu này nghe có vẻ rất bá đạo, nhưng Dao Dao có một cảm giác an toàn không giải thích được. Xem ra cô quả thực thích một cuộc sống đơn giản... 

“Em chính là em, không đi đâu cả. Em là Lạc Dao Dao vợ của Phong Thần Dật anh, bản thân em sẽ không bao giờ thay đổi, người khác càng không thể!”

“Ha...” Một nụ cười nhạt trên khóe miệng, Phong Thần Dật ôm chặt cô vào lòng. Nhưng... đôi mắt u tối lại lóe qua một tia sắt bén...

Trên bàn ăn của Phong gia, mọi người đều nho nhã thưởng thức bữa trưa. 

Ngồi ở vị trí chính, Phong Tiêu buông đũa trước tiên, những người còn lại cũng buông xuống.

“Ta có chuyện cần thông báo.”

“Cha ơi, có chuyện gì mà nghiêm túc thế?” Phong Thần Duệ tò mò hỏi. 

Chỉ thấy Phong Tiêu rủ mắt xuống, ngưng một chút... chầm chậm nói:

“Ta quyết định đưa Phong Thần Dật lên làm chủ tịch Phong thị, và đem 40% cổ phần trong Phong thị của ta chia một nửa để dưới tên của nó.”

“Cha! Tại sao người lại nhanh như vậy liền...” 

“Thần Duệ, con không cần nói nữa.” Phong Tiêu ngắt lời Thần Duệ, mỉm cười vỗ vỗ lên tay hắn:

“Con làm anh, sau này giúp đỡ cho em mình, biết chưa?”

“Cha! Con biết rồi!” Phong Thần Duệ không cam tâm siết chặt nắm tay của mình, đoán chừng nếu Phong Tiêu không phải đang ngồi trên bàn, hắn sẽ lật bàn ngay! 

“Ha ha ha ha... ha ha ha...” Một đường từ biệt thự Phong gia đi ra Dao Dao giống như uống phải thuốc cười, cười không ngừng. Cho đến khi cô trở về ngôi nhà nhỏ của riêng mình, cô càng quá đáng nằm lăn trên ghế sofa mà cười.

“Em yêu, đừng tăng động nữa được không?”

Nhìn Phong Thần Dật thờ ơ đứng bên cạnh ghế sofa, Dao Dao không ngừng đánh lên lưng ghế sofa: 

“Lúc nãy anh mù à? Không nhìn thấy dáng vẻ của “người một nhà” Phong Thần Duệ sau khi cha nói đưa anh lên làm chủ tịch à? Thật buồn cười! Ha ha ha ha...”

“Haiz...” Phong Thần Dật thở dài, kéo kéo cà vạt, với tay nhẹ nhàng đánh vào mông cô:

“Em không biết, đây mới là lúc bắt đầu của cuộc chiến thực sự ư?” 

Dao Dao ngồi dậy, để chỗ cho Phong Thần Dật, xem thường phất tay:

“Bắt đầu thì bắt đầu đi, em tin rằng với khả năng của anh dư sức đối phó với tên ngốc Phong Thần Duệ!”

“Ồ, làm sao đơn giản thế được? Nếu thật sự đơn giản như vậy, ban đầu anh cũng không cần mượn tay Ngự Ngạo Thiên để trừ khử hắn.” 

Ồ?

Đúng thế! Vào thời điểm đó, có vẻ như những hạng mục Phong thị do Thần Dật phụ trách đều hợp tác với Bác Sâm, thì ra anh muốn mượn tay Phong Thần Dật trừ khử Phong Thần Duệ?

“Xì... Tiếp xúc qua, Phong Thần Duệ thật sự năng lực không bằng anh, anh tại sao phải... phải để Ngự Ngạo Thiên trừ khử hắn?” 

“Haiz... còn không phải là vì ông nội anh.”

“Ông nội anh?”

“Trước khi ông nội anh qua đời, không phải đã đem 20% cổ phần Phong thị cho anh ư, đồng thời cũng để lại di ngôn cho anh, tuyệt đối không được phép làm ra việc “giết anh”.” 

Hóa ra là như vậy! Chẳng trách, Thần Dật luôn chần chừ không chịu ra tay với Phong Thần Duệ, lại để người ngoài ra tay. Nhưng nếu... Phong Thần Duệ ra tay ám hại anh thì sao?”

“Như vậy thì có thể... quang minh chính đại phản kích rồi!”

Nhìn nụ cười mưu mô trên gương mặt Phong Thần Dật, Dao Dao dường như hiểu ra diều gì: 

“Ồ, chả trách anh luôn miệng nói không thèm vị trí chủ tịch, lại luôn cạnh tranh với Phong Thần Duệ, tình cảm… anh chính là muốn chờ lúc giành vị trí chủ tịch ép Phong Thần Duệ ra tay, thì anh có thể phản kích?”

Phong Thần Dật gật đầu mặc định.

Dao Dao nghịch ngợm gõ đầu anh: 

“Anh thực sự hư quá! Thì ra ý không phải trong lời nói! Anh người đàn ông xấu này!”

“Ha, em còn dám nói anh sao? Em ngay cả mục đích của anh cũng nhận ra, có thể thấy… em người phụ nữ này cũng không tốt đẹp gì?”

“Ai nói vậy? Em là một người tốt 100%!” 

“Người phụ nữ tốt lại nói tục với anh sao?” Phong Thần Dật nhéo mũi cô.

“Ui, đau quá! Đau quá!” Cô không hài lòng đánh cánh tay anh, khuôn mặt không vui vuốt ve cái mũi của mình bị nhéo đến phát đỏ:

“Em chỉ là thuận miệng thôi mà.” 

“Thuận miệng? Em trước đây chưa từng nói tục. Em tiểu vô lại này, thật sự học hư rồi. Xem ra anh phải dạy dỗ em thật tốt mới được.”

Nói xong, Phong Thần Dật đột nhiên đẩy ngã Dao Dao lên sofa.

“Đừng!” Bàn tay nhỏ nhắn không ngừng đập vào ngực anh. 

Phong Thần Dật nắm cổ tay cô, đôi mắt lạnh lẽo thế nhưng dần dần phát ra ánh sáng quyến rũ.

Có lẽ bị thu hút bởi đôi mắt này, có lẽ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí dần dần lắng đọng, Dao Dao vuốt nhẹ mái tóc trước trán anh, lại không tự chủ được đến gần phía anh…

Tuy nhiên, tại thời điểm này... 

“Đinh đong, đinh đong.”

Chuông cửa đã phá vỡ tình cảnh đẹp đẽ này, Dao Dao căng thẳng đến nỗi gần như lăn khỏi ghế sofa.

“Không biết ai mà lại không có mắt như vậy!” Phong Thần Dật căm hận nói xong, bước nhanh đến cửa, khuôn mặt ảm đạm mở cửa ra. 

“Phong tổng, xin chào.”

Hử? Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Dao Dao nhanh chóng nhìn về phía cánh cửa, Tạ Chỉ Tinh? Cô hoảng loạn nhìn quanh căn phòng, rồi nhanh chóng trốn vào căn phòng bên trong.

“Cô là?” 

“Tôi là trợ lý thực tập của ngài, Tạ Chỉ Tinh. Là chị Lisa cho tôi biết địa chỉ của ngài. Do hôm nay Amy quốc tế gửi một bản fax, có một văn kiện khẩn cấp cần ngài ký tên. Tôi liền vội vàng đến đây tìm ngài.” Tạ Chỉ Tinh nở nụ cười ngọt ngào, đem tài liệu trong tay trao cho Phong Thần Dật.

Anh lạnh lùng nhận tập hồ sơ, mở ra.

“Bút.” 

“A? Bút... Tôi không mang theo.” Tạ Chỉ Tinh không biết làm sao gãi đầu, đáng thương nhếch miệng.

Nhưng căn bản Phong Thần Dật nhìn cũng không nhìn cô ta một cái.

“Chờ tôi.” Hai chữ lạnh lùng, anh cầm hồ sơ nhanh chóng trở về phòng khách. 

Mới phát hiện ra rằng Dao Dao đã biến mất.

Nhìn xung quanh tìm kiếm, nhìn thấy Dao Dao đứng trong căn phòng phía sau, anh bất lực lắc đầu.

Ký xong, quay trở lại cửa nhà, Phong Thần Dật lạnh lùng đưa văn kiện cho Tạ Chỉ Tinh, đang tính đóng cửa…