Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 43: Ngực của cô sờ cũng khá lớn đấy!




Nếu như không phải Ngự Ngạo Thiên đưa lưng về phía cô, phỏng chừng lúc này cô đã bị nét mặt của Ngự Ngạo Thiên dọa cho chết, quả thật là mặt đen như than: "Chuyện ngày hôm qua tôi không muốn nói!"

"Tại sao lại không nói chứ?" Phải biết rằng không phải lần nào cô cũng có gan dám chủ động hôn đàn ông, lần này vất vả lắm mới to gan mượn rượu làm ra chuyện đó, cô đương nhiên muốn biết kết quả rồi: "Ngự lão đại, anh nói cho tôi biết đi! Nếu hôn tôi anh có cảm giác, vậy như đã hứa anh buông tha cho tôi có được không?"

Đối với chuyện ngày hôm qua, hắn thật sự không muốn nhớ tới rồi, đầu tiên không nói nụ hôn kia có cảm giác hay không, ngày hôm qua lúc bọn họ mới hôn đến nửa chừng...

Cô đột nhiên nôn mửa! Nếu không phải Ngự Ngạo Thiên tránh kịp phỏng chừng đã nôn vào miệng hắn rồi, nhớ lại chỉ thêm buồn nôn, cứ coi như một cơn ác mộng đi: "Bảo em đừng hỏi thì đừng hỏi nữa. Đi làm đi!"

"Đi làm?" Đúng rồi, hôm nay là thứ tư! "Hiện tại mấy giờ rồi?"

"Chín giờ."

"Cái gì, chín giờ á... Xong đời rồi!"

"Gấp cái gì, còn chưa tới giờ làm việc mà." Ngự Ngạo Thiên không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo.

Dao Dao bên này đã gần như điên cuồng rồi: "Mọi người ban quan hệ xã hội sau mười giờ nhưng tôi là bên ban phục vụ, giờ làm việc là tám giờ, bây giờ tôi nhất định là xong đời rồi! Tôi đi trước đây."

"Đợi đã. Tôi đi làm với em bảo đảm em không sao hết."

"Quên đi, lần trước anh còn nói tôi sẽ không bị đuổi mà, nếu không phải Tổng giám đốc Long, tôi sớm bị đuổi rồi!" Có điều, nói đến chuyện này... "Tổng giám đốc Long là bạn của anh, lẽ nào bởi vì anh Tổng giám đốc Long mới mời tôi quay lại?"

Đã sửa sang xong tất cả, Ngự Ngạo Thiên kéo cửa ra, cười xấu xa: "Ai biết được, đi thôi. Nhanh lên, tôi đưa em đến công ty."

"Ngạo Thiên." Một giây kia khi cửa vừa mở ra, chỉ thấy bốn người đứng ngoài cửa. Ngoại trừ Long Kỳ, Long Diệp còn có hai người một nam một nữ hằng ngày hay đi làm cùng Ngự Ngạo Thiên.

Bọn họ sống chung với nhau sao?

Mấy người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí rõ ràng trở nên có chút kỳ lạ, trong mắt của Hàn Ly Thương và Mạc Tuyết Đồng chứa đầy địch ý đối với Dao Dao.

"Ngạo Thiên, sao cậu lại đem cô ta tới đây?" Hàn Ly Thương lạnh lùng hỏi xong, liếc mắt nhìn Dao Dao đang đứng sững sờ bên trong hành lang.

Phải biết rằng, dinh thự của Ngự Ngạo Thiên dùng mười ngón tay đếm cũng không hết, chỉ có khu nhà này là thuộc về riêng năm người bọn hắn, chưa bao giờ cho người lạ bước vào. Hàn Ly Thương và Mạc Tuyết Đồng không biết điều này đại biểu cho điều gì. nhưng bọn hắn không quen với việc cho người ngoài bước vào “địa bàn” của mình.

"Trước đi làm đã, trở về nói sau." Dao Dao vội vàng rời khỏi khu nhà trọ năm tầng ngồi vào xe của Ngự Ngạo Thiên.

Rất nhanh đã đến cổng tập đoàn Bác Sâm, Dao Dao xuống xe trước cùng Long Kỳ đi vào công ty. Đi được vài bước cô dừng lại.

"Lép, đi mau lên."

"Đừng, đừng, chúng ta cùng đi làm sẽ có tin đồn không tốt, cậu đi trước đi! Đợi đã, để tôi đi trước cho."

Long Kỳ nghe thế liền cười giễu cợt: "Ha ha ha, cô yên tâm đi, bọn họ đều biết nhân phẩm của tôi thế nào mà. Nói không chừng bọn họ còn tưởng chúng ta là cha và con gái đấy."

"Lời này của anh có ý gì? Đến kẻ ngu cũng nhìn ra được hai chúng ta bằng tuổi nhau đấy!? Tại sao cậu không nói luôn bọn họ sẽ cho rằng tôi là mẹ cậu?"

"Ưm? Ngực cô phẳng nhưng mồm miệng lợi hại đấy, có điều..." Hắn nhịn! Nhịn trước đã. "Vào thang máy thôi." Hắn mỉm cười kéo Dao Dao vào trong thang máy.

Sao cô lại cảm thấy nụ cười này của Long Kỳ giống như đang âm mưu gì đó nhỉ? "Cậu... cậu không phải lại ngấm ngầm mưu tính tôi đấy chứ?"

"Làm sao có thể như thế? Tôi là người như vậy sao?"

Hắn còn không phải người như vậy sao? Ôm tâm tình thấp thỏm bất an tới ban phục vụ tầng bốn mươi. Cô vốn tưởng rằng Long Kỳ sẽ đi thang máy lên tầng bốn mươi hai nhưng hắn lại không đi tiếp. "Cậu không cần tiễn tôi. Cậu nhanh đi làm đi."

"Ai tiễn cô chứ, cô tự luyến thật đấy lép."

"Vậy vì sao cậu..."

"Dao Dao, cuối cùng cậu cũng tới, cậu biết tin gì chưa? Quản lý Trương của chúng ta bị điều đến bộ phận bảo vệ làm nhân viên vệ sinh rồi, mà quản lý mới của chúng ta chính là..." Bạch Linh nói hơn nửa mới phát hiện Long Kỳ đứng bên cạnh Dao Dao: "A? Quản lý Long."

"Bạch Linh, cậu nói tiếp đi, quản lý mới của chúng ta chính là người đó à?"

Bạch Linh nhíu mày, kéo Dao Dao sang một bên nói nhỏ: "Chính là Long Kỳ bên cạnh cậu đó."

"Lạc Dao Dao, vừa vào đã đi làm trễ hai giờ đồng hồ. Sáng hôm nay lại còn chống đối quản lý mới của chi nhánh, ai ya, cô nói tôi nên phạt cô thế nào đây?" Long Kỳ ngồi trên ghế làm việc trong văn phòng quản lý, cười xấu xa nhìn Dao Dao đang đứng trước mặt mình.

Thảo nào vừa rồi mình nói thế mà Long Kỳ hắn không nổi giận, ngược lại còn cười, hóa ra là chờ điều này sao. Mấy người ở tầng trên kia nghĩ thế nào mà lại để tên ác ma này tới khoa phục vụ làm quản lý vậy? "Xin lỗi, quản lý Long."

"Xin lỗi? Cô cho rằng xin lỗi có ích sao?" Long Kỳ bước một bước tới trước mặt cô, ngón tay không ngừng chọc đầu cô: "Tôi có lòng tốt cõng cô nhưng cô lại nôn lên cả người tôi hại tôi trở thành trò cười, cô cảm thấy xin lỗi có thể bù đắp cho sự tổn thương tinh thần của tôi sao?"

"Ơ... Anh cõng tôi? Tôi nôn lên cả người anh?"

"Đúng thế, chính là tối qua!"

Tối qua... "Tối qua anh cứu tôi?"

Long Kỳ suy nghĩ chốc lát: "Thì ra Ngạo Thiên không nói cho cô à là tôi và anh ấy cùng nhau cứu cô."

Hóa ra có chuyện như vậy, vậy nói cách khác... "Sau đó thì sao? Sau khi hai người cứu tôi thì sao?"

"Sau đó? Sau đó tôi giao cô cho Ngạo Thiên." Nói điều này xong, Long Kỳ phấn khích nở nụ cười: "Đúng rồi, tối qua cô và Ngạo Thiên có phải đã... làm chuyện đó không hả?"

Cô chỉ muốn hỏi chuyện này thôi! "Tôi... tôi không nhớ gì cả. Làm chuyện đó... Với sự hiểu biết của anh về Ngự lão đại, anh ta sẽ động tay với phụ nữ đang say rượu sao?"

Tất nhiên không phải rồi, đừng nói là uống say, ngay cả phụ nữ không tình nguyện anh ấy cũng sẽ không bắn. Nhưng... Long Kỳ sẽ không nói cho cô! "Đương nhiên là thế rồi. Nhưng phụ nữ hễ rơi vào tay Ngạo Thiên gần như không thể nguyên vẹn trở về, hơn nữa, anh ấy bách phát bách trúng làm không ít phụ nữ mang thai. Nói không chừng, cô cũng đã có con rồi đấy." Long Kỳ nhíu mày cười xấu xa.

Dao Dao sợ đến xanh mét mặt mày, cô và Ngự Ngạo Thiên thật sự làm chuyện đó rồi? "Khốn nạn, tại sao hắn có thể như vậy chứ? Nhưng cũng do mình uống say rồi thất thân, chuyện này không trách người khác được, đúng là đáng đời! Tự chuốc! "

"Nói thật, ngực của cô nếu như lấy tay sờ thì xem ra cũng không phẳng đến như vậy. Cô dùng miếng độn ngực phải không?"

Cô lấy lại tinh thần mới phát hiện Long Kỳ đang dùng ngón tay chọc vào ngực mình, cô nhíu mày lại: "Lưu manh!" Vung tay lên, chính là lòng bàn tay...