Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 421-2: Giải độc (2)




“Ục ục...” Ngự Ngạo Thiên ôm Dao Dao trồi lên mặt nước.

“A... bảo bối!” Đôi con ngươi mang theo ánh lửa, hắn dường như không biết mệt mỏi...

“Đáng chết! Bảo bối nhỏ!” Hắn nhẫn nhịn... 

Gương mặt nhỏ nhắn vừa hồi phục chút huyết sắc lại biến thành trắng bệch, vẻ mặt không rõ cảm xúc xoay về hướng vách đá...

Trái tim lạnh lẽo của cô dần dần mất khống chế, ngọn lửa cuồng nhiệt nhen nhóm, gương mặt trắng bệch cũng ửng hồng lên: “Không! Dừng lại!” Sau một hồi im lặng, Dao Dao khẩn khoản mở miệng.

“Bảo bối, cùng nhau nào!” 

“Không... không...” Đừng mà! Không muốn tiếp nhận cái cảm giác khiến người ta ngây dại kia, không muốn tiếp nhận cái cảm giác khiến người ta hổ thẹn, không muốn...

Mặc dù đã cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng cô cũng không chống cự lại được. “A... a...” Cô không khống chế được khẽ la lên.

Theo sau đó là âm thanh trầm thấp của người đàn ông... 

Dao Dao không còn chút sức lực nào nằm trên vách đá.

Quay đầu lại oán hận nhìn gương mặt đang cười xấu xa của Ngự Ngạo Thiên, cô lạnh lùng nói: “Anh là đồ vô liêm sỉ!”

“Hả? Bảo bối, em đừng nói với tôi vừa nãy em không có chút cảm giác gì nha, không thể nào không có cảm giác được?” 

Vô liêm sỉ! Cầm thú!

Cô nguyền rủa cái tên vô liêm sỉ kia, nhưng bản thân mình có tốt đẹp sao?

Ít nhất thì hắn nói không sai, bản thân cô thật sự có phản ứng. Hừ, từ lúc quen biết hắn, thân thể của mình cô đã sớm hiểu rõ rồi. 

Nếu hắn là súc sinh, thì bản thân… chính là…

Dao Dao trầm mặc không nói, lắc đầu nhảy lên bờ.

Nhìn thấy dáng vẻ bước đi của cô, nụ cười treo trên gương mặt Ngự Ngạo Thiên đột nhiên tan biến: “Chân của em sao rồi?!” 

Vẫn giữ im lặng, cô dùng một cánh tay khó khăn bò lên bờ, đi tìm quần áo của mình.

Quần áo đâu? Quần áo đâu? Dùng bàn tay nhỏ nhắn che người, cô lạnh lùng nhìn Ngự Ngạo Thiên vẫn còn đang ở trong nước: “Quần áo của tôi đâu?”

“Tôi vừa mới hỏi em, chân của em sao rồi? Trả lời tôi!” Ngự Ngạo Thiên thay đổi nét mặt, lạnh lùng mở miệng. 

Cô cắn chặt môi, nhảy về phía trước.

Không có quần áo, cô cứ trần như nhộng vậy mà đi sao? Dù sao thì cũng như vậy rồi, cô còn sợ gì nữa?!

“Bảo bối, em đứng lại đó cho tôi!” 

Không có phản ứng, Dao Dao mặc kệ lời hắn nói.

Ngự Ngạo Thiên tức giận nắm chặt nắm đấm: “Khốn kiếp!” Tại sao bây giờ, càng lúc hắn càng hết cách với cô gái nhỏ này?!

Cô đúng thật là khắc tinh của hắn! 

Ngự Ngạo Thiên vội vàng lên bờ đuổi theo, vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Dao Dao.

“A!” Tiếng thét đau đớn vang lên, nước mắt không ngăn được chảy ra từ trong khóe mắt.

“Tay em sao vậy?” 

Dao Dao uất ức lau nước mắt, nghiến răng nói: “Khốn kiếp, anh bị mù hả? Không thấy xương tay tôi gãy rồi sao, chân cũng trẹo rồi!”

Hắn không nghe lầm chứ? Bảo bối vậy mà có thể nói những lời như thế với hắn? “Từ lúc tôi tỉnh dậy, em luôn mê man bất tỉnh, tôi làm sao biết tay em bị gãy, chân em bị trẹo chứ?”

“Anh khốn kiếp!” 

Ngự Ngạo Thiên lần nữa sững sờ, đôi con ngươi sâu thẳm dần dần nhóm lên tia lửa tức giận, hắn hung hăng chỉ vào mặt cô: “Mẹ kiếp, em thử chửi một câu nữa xem!”

“Anh khốn kiếp! Anh ngu ngốc!” Có lẽ là lửa giận trong lòng bùng phát, cả đời này Dao Dao chưa bao giờ chửi thề nhiều như vậy.

Ngự Ngạo Thiên giống như bị điểm trúng huyệt đạo, đứng im tại chỗ, gương mặt tuấn mỹ lộ ra thần sắc cuồng loạn. 

Một hồi sau, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, rất lâu trước đây hắn không phải nghĩ rằng cô không biết chửi thề sao? Bây giờ, bảo bối nhỏ chửi thề càng lúc càng thuận miệng, hắn cũng càng lúc càng hết cách, bây giờ hắn đành rơi vào tình cảnh bị ăn chửi!

Ài…

Đối mặt với đôi mắt ngập tràn phẫn nộ của Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên không chờ cô kịp phản ứng, đã bế cô lên ôm vào lòng. 

“Anh, anh đang làm gì vậy?”

“Bây giờ biết sợ rồi sao? Trễ rồi!” Quay lại bên bờ, Ngự Ngạo Thiên đặt cô lên bậc thềm.

Dao Dao vừa muốn đứng lên thì… 

“Đừng nhúc nhích! Ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi!”

Nghe thấy tiếng hừ của hắn, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.

Không lâu sau, Ngự Ngạo Thiên đã mặc xong quần áo của mình, đồng thời mang quần áo của cô đến. 

“Anh…” Cô sững sờ ngẩng đầu lên nhìn Ngự Ngạo Thiên, sau đó lại nhìn sang quần áo trên tay hắn.

“Anh cái gì mà anh? Hai người chúng ta không mặc đồ đứng trên bờ chửi nhau nhìn hay ho lắm sao? Trước tiên mặc đồ vào đã.”

Hừ, người đàn ông mặt dày này cũng biết như vậy là không hay ho sao? 

Những chuyện hắn vừa làm thì hay ho lắm chắc?

Dao Dao trong lòng thầm chửi mắng hắn, đưa tay đoạt lấy quần áo hắn cầm trên tay.

Không ngờ Ngự Ngạo Thiên không chịu buông tay. 

“Đưa quần áo cho tôi!”

“Bảo bối, tay em gãy rồi, chân em cũng bị trẹo, tôi đưa đồ cho em, em có thể mặc sao?” Ngữ khí của Ngự Ngạo Thiên đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút châm chọc.

“Sao không thể?” Cô đoạt lấy quần áo, trừng mắt nhìn hắn, xoay người loay hoay đứng dậy. 

Ngự Ngạo Thiên đứng một bên xem kịch.

Cô thoáng chốc liếc mắt nhìn biểu cảm của người đàn ông kia, hôm nay bất luận thế nào cũng phải mặc cho hắn xem!

Nhưng mà... 

Năm phút sau...

Chỉ là hai mảnh quần áo, vậy mà cô cũng không mặc được.

“Hừ!” Dao Dao tức giận quăng quần áo lên đất, ủ rũ nghiến răng, nếu như chân không bị trẹo, cô chắc chắn sẽ đạp mấy phát lên bộ quần áo này. 

“Ài...” Nhìn dáng vẻ tùy tiện không chút nhẫn nại nào của bảo bối nhỏ, Ngự Ngạo Thiên giống như ông già đứng thở dài, hắn nhặt quần áo trên đất, kiên nhẫn nói: “Một tay dựa vào vai tôi, nhấc chân bị trẹo lên trước.”

Dao Dao cực kỳ không muốn làm theo lời hắn. Tất cả trong đầu cô bây giờ chỉ có cảm xúc mất mặt. Cô cũng không phải trẻ con, còn cần người khác giúp mặc đồ? Thật là mất mặt!

Bên dưới đã mặc xong, Ngự Ngạo Thiên đứng dậy, kiên nhẫn giúp cô mặc áo. 

Nhưng khi cài nút áo, đôi mắt thâm sâu của hắn chợt lóe lên, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa.

Bàn tay cài nút áo, dường như vô tình đụng chạm.

Dao Dao quay đầu sang một bên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, cô biết, Ngự Ngạo Thiên chính là cố tình cài nút chậm như vậy, đúng là một tên vô liêm sỉ! Nhưng… 

Cô hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào tên vô liêm sỉ đáng chết này!

“Được rồi, đi thôi!”

Sau khi lấy lại tinh thần, cô mờ mịt nhìn quần áo trên người mình: “Xong rồi?” 

“Em còn muốn thế nào?”

“Nhưng… nhưng…” Cô cúi đầu ấp úng, ánh mắt lay động.

Ngự Ngạo Thiên nhìn một cái liền biết ngay suy nghĩ trong đầu cô, hắn cười một cách xấu xa: “Bảo bối, đồ em mặc chính là đồ của cháu gái nhà người ta.”