Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 410: Đột nhiên chạy sang mỹ rồi




“Ừ, vậy thì tốt…” Hàn Ly Thương cười nhạt, nhẹ nhàng hạ tấm màn xuống, trên mí mắt thoáng qua ánh nhìn thoắt ẩn thoắt hiện.

Cung Tiểu Mạn nhướn mày, lườm Hàn Ly Thương đứng đó không xa. Cô thật sự muốn hỏi…

Đại thúc, rốt cuộc chú đang nghĩ gì vậy?! Nếu đã ghét tôi như vậy, cự tuyệt tôi như vậy, tại sao ngay khi tôi quyết định rời đi, còn hỏi tôi sống như thế nào? 

Đúng, là tôi nhiều lần đã kích động anh; đúng, là tôi nhiều lần bị coi thường. Nhưng sao khi tôi quyết định từ bỏ, anh lại bước vào cuộc sống của tôi?

Anh phải biết…

Chỉ là cái tên của anh, một câu quan tâm, đối với tôi mà nói, đủ để nhóm lên niềm hy vọng đối với anh? 

Bị coi thường! Đúng là sự coi thường chết tiệt.

Có thể người ta chỉ tiện mồm hỏi, vậy mà tôi lại dễ dàng động lòng! Ha… thật là không thể chấp nhận nổi bản thân.

Cung Tiểu Mạn xiết chặt nắm đấm, khiến những đầu móng tay như đâm sâu vào các thớ thịt, đến nỗi rướm máu. “Đi trước đây.” Ba từ lạnh nhạt thốt ra, cô mở cửa văn phòng rồi nhanh chóng bước ra ngoài. 

Nhưng trời mới biết, cô đã hạ quyết tâm lớn thế nào mới có thể dứt khoát bước ra khỏi cánh cửa đó.

Ha… Thời gian trước đây cô thật sự không hiểu được, một người con gái sao có thể chỉ vì đem lòng yêu một chàng trai mà đến điên cuồng ngây ngất, đến nỗi đánh mất bản thân. Bây giờ, cô cuối cùng đã hiểu ra, khi một người con gái đem lòng yêu sâu đậm một người con trai, thứ tình cảm ngông cuồng đó, thứ tình cảm không màng thân phận, không còn nhớ đến bản thân…

Thế nhưng… 

Không biết tự bao giờ cô lại yêu Hàn Ly Thương yêu đến mức mất đi lý trí như vậy? Dường như, ngay cả bản thân cô cũng không biết. Chỉ nhớ rằng… lần đầu gặp mặt, cô đã trót đem lòng thương chàng trai ấy rồi…

Tập đoàn Phong Thị.

“Chủ tịch Phong.” 

“Chủ tịch Phong.”

Lúc Phong Tiêu bước chân vào Phong Thị, coi như Dao Dao đã được tận mắt chứng kiến sự uy nghi của bố chồng. Hóa ra, ông ở nhà không phải là người uy nghiêm nhất, nhưng hình tượng của ông ở công ty thì dường như…

Nhìn xung quanh đồng nghiệp nhìn thấy ông đều dừng chân lại, lo lắng cúi đầu hành lễ, cô không ngừng ngại ngùng. 

“Hừ, hừ, hừ, đứa con gái đứng bên cạnh chủ tịch Phong là ai vậy?”

“Không biết nữa, gương mặt mới chăng?” khi Phong Liêu lướt ngang qua họ, vài người đồng sự lấy làm lạ, cứ chỉ trỏ Dao Dao, bàn ra tán vào.

“Lạc Dao Dao?” Lúc này, Tạ Chỉ Tình gãi đầu bối rối: “Sao cô lại ở cạnh Chủ tịch?” 

“Chỉ Tình, anh quen cô gái đi bên cạnh chủ tịch à?”

Tạ Chỉ Tình đôi mắt ngấn lệ nhìn sang, khẽ cười gật đầu: “Đã từng gặp, hình như cô ấy là nhân sự bộ phận IT.”

“Ồ. Bên IT lại có cô gái đáng yêu như vậy sao, thật đáng kinh ngạc.” Mấy anh chàng đồng sự mắt sáng lên trông thấy. 

Lúc đó, Tạ Chỉ Tình khẽ cười rất ngọt, chạy đến trước mặt mấy anh đồng nghiệp, lí nhí hỏi: “Vậy, vậy, tôi với cô ấy ai đáng yêu hơn?”

Mấy anh đồng nghiệp bỗng bị Tạ Chỉ Tình làm chao đảo, chỉ biết nuốt nước miếng, thẫn thờ trả lời: “Đương nhiên là Chỉ Tình rồi.”

“Hứ, nhìn thấy chưa? Máy phát điện lại bắt đầu hoạt động rồi.” Mấy nữ đồng nghiệp đứng bên trông thấy cảnh này không thể không ngước mắt để lộ lòng trắng, cười lạnh lùng… 

“Thần Duệ, mấy tài liệu bảo anh chuẩn bị anh đã làm xong chưa?” Phó trưởng phòng Phong Tiêu lạnh lùng hỏi.

“Đã chuẩn bị xong hết rồi.”

“Nộp cho Dao Dao đi.” 

“Cái này… ba à, ba có cần nghĩ kĩ lại việc con đi cùng với anh em không?” Phong Thần Duệ đến lúc này vẫn chưa hết hy vọng.

Phong Tiêu khẽ cau mày: “Thần Duệ, đến một chút thể diện anh cũng không hiểu sao? Bartholomew chỉ mời Dao Dao, nếu anh đi thì chỉ thể hiện một điều Phong gia nhà chúng ta lần này quá kém cỏi!”

“Ồ…” 

Phong Thần Duệ dường như không còn chuyện gì để kiếm cớ nữa! Dao Dao đứng bên trông vẻ lúng túng của Phong Thần Duệ mà không khỏi bật cười.

“Dao Dao, không còn nhiều thời gian nữa, nhưng tôi tin vào năng lực của cô cũng như trí nhớ của cô, tất cả tài liệu liên quan đến vụ hợp tác lần này đều đã ghi rõ trong hợp đồng rồi, cô nhất định phải nhớ rõ, nói cho ngài Bartholomew nghe, rõ chưa?”

Dao Dao cầm chắc bản hợp đồng đang nắm trong tay, ngay lúc đó, cô đột nhiên cảm nhận được sự tin tưởng từ ba chồng. “Ba, con nhất định sẽ cố gắng.” 

“Ừ, tôi sẽ tìm tài xế đưa cô qua đó.”

“Vâng.”

Ngồi trong xe, Dao Dao không ngừng lật qua lật lại xấp tài liệu đang cầm trong tay, ghi âm lại. Ngay lúc đó… 

Chuông điện thoại reo lên.

“Cái gì?! Được…. Ngài Bartholomew, ngài… đợi tôi lát, tôi đến ngay đây…” Vừa cúp máy, cô thở dài ngao ngán nói: “Tài xế Trương, phiền anh trở tôi quay lại nhà lấy hộ chiếu, sau đó… đến sân bay.”

“Tôi biết rồi, Nhị thiếu phu nhân.” 

Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Dao Dao lại tức tốc chạy đến sân bay. Nhờ sự hướng dẫn của người trợ lý riêng của ngài Bartholomew, cô đã lên được máy bay riêng của Bartholomew.

“Bà Phong, thật xin lỗi, công ty bên Mỹ của tôi lại xảy ra việc đột xuất, tôi buộc phải quay về, lần này phiền cô về cùng tôi một chuyến.”

Cuộc gọi ban nãy là cuộc gọi trước khi Bartholomew thay đổi lịch trình. 

Về chuyện này, Dao Dao tỏ ra rất rõ, cũng từ đó, cô cũng đã nhìn ra được tố chất một doanh nhân thành công nên có.

Thật ra Bartholomew có thể không cần phải mất công như vậy, chỉ cần một cuộc điện thoại, nói rõ thay đổi thời gian gặp mặt là được rồi. Nhưng để giữ đúng lời hứa với Phong Thần Dật, Bartholomew đã hẹn gặp Dao Dao, lại vì để giữ đúng lời hứa, Bartholomew chỉ có thể gọi Dao Dao lên máy bay để bàn việc.

“Ngài Bartholomew, có thể nhận được lời mời của ngài, thật là niềm vinh hạnh của tôi. Ngài có thể chú ý nghe bản kế hoạch của tôi, cũng khiến tôi cảm thấy được sủng ái mà lo sợ.” 

“Ha ha, Phong phu nhân có thể hiểu được như vậy, đúng là ngoài sự mong đợi của tôi. Đến Mỹ rồi, nếu cô nguyện ở lại, tôi sẽ kêu người tiếp đãi cô một cách tốt nhất; nếu cô phải vội quay về nước, tôi cũng sẽ lập tức phái người đưa cô về.” Bartholomew cười hòa nhã.

Dao Dao cười khẽ gật đầu: “Được, vậy phiền ngài rồi.”

“Phong phu nhân, bây giờ chúng ta bắt đầu bàn công việc đi.” Bartholomew trực tiếp vào vấn đề chính. 

Cô chọn một ví trí ngay cạnh Bartholomew rồi ngồi xuống, đọc thành thục nội dung trong bản kế hoạch.

Máy bay đã cất cánh lên đến chín tầng mây, Dao Dao vẫn nói không ngừng nghỉ, còn Bartholomew vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

Có lẽ, trước đây cô không hiểu Phong Thần Dật, Ngự Ngạo Thiên hay Hắc Viêm Long bận đến nhường nào, nhưng đến giờ, cô đã phần nào hiểu được rồi. 

Có lẽ giây phút này, họ mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi; vài giây sau đã ngồi máy bay bay lên chín tầng mây để giải quyết công việc khác.

Có nhiều lúc, họ phải đàm phán thương vụ với khách hàng trên máy bay; cũng có nhiều lúc, họ phải giải quyết những việc làm không hết ngay cả vào giờ nghỉ.

Có một câu không phải nói rằng, người có tiền sẽ có nhiều thời gian rảnh đúng không? 

Ha, bây giờ cô chỉ muốn nói, câu nói đó để đối lại với những kẻ vô dụng vô công rỗi nghề! Càng là người có tiền, cuộc sống đời tư của họ càng ít đi, họ ngày càng bận mới đúng!