Cung Tiểu Mạn cười bất lực, tin rằng khi mọi người vừa nhìn thấy Dao Dao đều cảm thấy cô ấy dễ thương, lại thích làm nũng, thích khóc lóc kể lể với người khác. Nhưng ngược lại hoàn toàn, sức mạnh của Dao Dao lại tỷ lệ nghịch với vẻ bề ngoài.
“Bỏ đi, cậu đem những chuyện “không tốt” gặp phải trong thời gian này kể lại cho mình nghe đi.”
“Ha ha, có khá nhiều chuyện, mình từ từ kể bạn nghe...” Khuấy chiếc thìa trong tay, Dao Dao mỉm cười yếu ớt, đem những chuyện xảy ra gần đây từng chuyện một kể cho Cung Tiểu Mạn…
Tập đoàn Bác Sâm.
“Này... tiểu thư... tiểu thư... xin hỏi có hẹn trước không?” Hai đồng nghiệp phụ trách tiếp tân nhìn thấy một cô gái tức giận đùng đùng xông vào liền nhanh chóng đứng ra cản lại…
Cung Tiểu Mạn nghẹn lời nuốt một ngụm, cao giọng hét lên:
“Tôi tìm chủ tịch của các cô! Hẹn trước cái gì? Nếu các cô không cho tôi vào, tôi sẽ quậy ở đây cho các cô xem, có tin không?”
Hai đồng nghiệp nữ nhìn nhau, sợ Cung Tiểu Mạn thực sự quậy tại đây, nhanh chóng nhường đường, sau đó liên lạc với phòng an ninh.
Cung Tiểu Mạn bước thẳng vào thang máy.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Dao Dao không chịu kể với mình những gì cô đã gặp phải trong thời gian qua. Mặc dù sau đó, Dao Dao nói cô đừng đi tìm Ngự Ngạo Thiên, và cô cũng đã hứa, nhưng vẫn không thể kiểm soát cảm xúc của mình!
Cô có thể bỏ qua sự thật Ngự Ngạo Thiên cưỡng bức Dao Dao, cô cũng có thể bỏ qua thái độ của người Phong gia đối với Dao Dao. Tuy nhiên, cô không thể... không thể bỏ qua việc Ngự Ngạo Thiên giết chết mẹ Dao Dao!
Đôi mắt đen trắng rõ ràng vì giận dữ mà nổi đầy tơ máu. Khi thang máy đến văn phòng tổng tài, Cung Tiểu Mạn hùng hổ lao vào.
“Đứng lại!” Mạc Tuyết Đồng ngồi trước cửa văn phòng tổng tài chặn trước mặt cô:
“Chuyện gì?” Hai chữ lạnh lùng thể hiện sự thờ ơ với mọi thứ.
“Tôi tìm Ngự Ngạo Thiên!”
“Ngự tổng không có ở đây.”
“Anh ta đâu rồi?” Cung Tiểu Mạn siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn vào cánh cửa văn phòng tổng tài:
“Ngự Ngạo Thiên! Ngự Ngạo Thiên, anh ra đây cho tôi!! Ra đây!!!”
“Đủ rồi! Im miệng!” Mạc Tuyết Đồng không phải người hiền lành, cô một tay nắm lấy cổ Cung Tiểu Mạn, tay kia bịt cái miệng la hét của cô.
Ngay lúc này, cánh cửa văn phòng tổng tài mở ra.
“Ồn cái gì?” Hàn Ly Thương từ bên trong bước ra.
Khi Cung Tiểu Mạn và Hàn Ly Thương nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều ngẩn ra chốc lát...
Sau sự kiện trên du thuyền, họ chưa bao giờ gặp lại nhau.
Tiểu Mạn cũng đang cố gắng, và rất cố gắng xỏa bỏ Hàn Ly Thương khỏi ký ức của mình. Vốn nghĩ rằng tim cô không còn đập mạnh vì ông chú lạnh lùng này nữa, vốn nghĩ rằng cô không cần dây dưa với ông chú lạnh lùng này nữa. Nhưng...
Ai ngờ, khoảnh khắc gặp lại, trái tim cô vẫn không kìm được đập nhanh liên hồi.
“Hàn tổng.”
“Hàn tổng.” Lúc này, nhân viên bảo vệ vội vã chạy tới.
Hàn Ly Thương mặt không biểu cảm phất tay:
“Lui ra đi!”
“Vâng.”
“Thư ký Mạc, cho cô ấy vào.”
Nghe mệnh lệnh, Mạc Tuyết Đồng thả tay đang nắm cổ Tiểu Mạn ra.
Cô không kiên nhẫn nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Mạc Tuyết Đồng sau đó bước vào văn phòng cùng Hàn Ly Thương.
Cánh cửa văn phòng đóng lại, thế giới dường như yên lặng, Cung Tiểu Mạn đứng nhìn trân trân Hàn Ly Thương đang ngồi trên ghế làm việc không nói một từ.
“Chuyện gì?” Hai chữ lạnh lùng mang theo sự xa lạ vô tận.
Có lẽ...
Nói không chừng họ thực sự chưa bao giờ quen biết.
“Ngự Ngạo Thiên đâu rồi?”
“Ngự tổng chỉ thỉnh thoảng đến văn phòng Bác Sâm, phần lớn thời gian ở văn phòng của nội các chính phủ.”
“Anh có thể giúp tôi liên lạc với anh ta không?”
Hàn Ly Thương hạ mí mắt, khi nâng lên vẫn băng lạnh như cũ:
“Cô tìm Ngự tổng có việc gì không?”
“Không liên quan đến anh. Nếu anh không thể giúp tôi liên lạc anh ta, xem như tôi chưa đến đây vậy.”
Đủ rồi! Cô thực sự đã chịu đựng đủ sự thờ ơ của ông chú này rồi. Nhìn thấy anh ta, ngoại trừ đau lòng thì cô không cảm nhận được gì khác.
Thật không hiểu… ban đầu mình yêu ông chú này ở điểm nào chứ, rõ ràng ngoài tổn thương thì anh ta không cho mình được gì cả, không phải sao?
Cung Tiểu Mạn mặt không biểu cảm xoay người, ngay lúc sắp rời đi, sau lung đột nhiên truyền đến giọng nói khác thường của Hàn Ly Thương…
“Nha đầu, gần đây thế nào?”
…
“Reng... reng reng...” Vừa rời khỏi quán cà phê, điện thoại của Dao Dao reo lên, nhìn màn hình hiển thị gọi đến là một số lạ, là ai nhỉ?
“Alo?”
“Bà Phong, tôi là Bartholomew, thật không dễ để tìm thấy điện thoại của cô.”
Ừm? Tại sao tiên sinh đột nhiên gọi cho mình nhỉ?
“Tiên sinh, xin hỏi có vấn đề gì không?”
“Thật xin lỗi, công ty bên Mỹ của tôi có việc đột xuất, có thể không đợi được chồng cô rồi. Nếu cô có thời gian, tôi hy vọng cô có thể thay thế chồng mình nói chuyện với tôi về sự hợp tác của chúng ta.”
À????
Thay Thần Dật... bàn về sự hợp tác với công ty bên Mỹ? Đây không phải đùa chứ?
Nhưng Dao Dao biết, cơ hội chỉ có một lần mà thôi! Khuôn mặt lạnh đi:
“Được rồi, tiên sinh, ba giờ nữa tôi sẽ đi tìm ông được không?”
“Ừ, được.”
Ngắt điện thoại, Dao Dao luống cuống gọi điện cho Phong Tiêu:
“Cha… cha ơi.”
“Chuyện gì vậy? Sao lại hoảng hốt thế?”
“Tiên... tiên sinh phải về Mỹ rồi, ông... ông ấy nói muốn con thay thế Thần Dật, bàn… chuyện hợp tác với ông ấy. Làm sao? Phải làm sao đây?”
“Con trước tiên bình tĩnh một chút!”
Phong Tiêu ở đầu bên kia điện thoại không biết làm sao nhíu mày:
“Nếu đã tìm con bàn việc hợp tác, ta và Thần Duệ ai cũng không thay thế con được, đây là vấn đề lịch sự. Vì vậy, con phải đối mặt với mọi việc. Việc ta có thể làm giúp con bây giờ là gọi cho Thần Duệ và thư ký của ta lập tức chuẩn bị một bản hợp đồng hợp tác. Con đợi ta ở cửa Phong Thị, ta đến công ty ngay đây.”
“Vâng, thưa cha.” Ngắt điện thoại, Dao Dao thở dài. Sự việc này đến quá đột ngột, chỉ cần trước một ngày, cô sẽ không chân tay lúng túng như vậy...
Tập đoàn Bác Sâm.
“Nha đầu, gần đây thế nào?”
“Thình thích, thình thịch, thình thịch...” Trái tim cứ theo câu hỏi của Hàn Ly Thương mà đập mãnh liệt, Cung Tiểu Mạn không ngừng tự nhủ, đừng bị mê hoặc! Đừng bị mê hoặc nữa. Nhưng cơ thể cô vẫn bất giác quay lại.
Nhưng khi cô nhìn vào vẻ mặt lạnh thấu tận xương của Hàn Ly Thương, cô đột nhiên rất muốn hỏi chính mình, lúc nãy có phải là ảo giác? Cô rõ ràng nghe thấy người đàn ông này đang hỏi mình “nha đầu, gần đây thế nào?” Đây có phải là quan tâm không? Và khi anh ấy gọi hai tiếng “nha đầu”, thật sự rất... dịu dàng.
“Rất tốt.”