Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 367: Thân thể bị chơi đùa đến kiệt sức




“Anh biết em đã tỉnh, mau! Đến ăn đi! Chẳng lẽ còn muốn anh đút cho em ăn à?”

Lúc nghe đến câu nói này, Dao Dao mở choàng mắt, thân thể tàn tạ khẽ run lên.

Liên tục ba ngày nay, cô vốn định nhẫn nhục mà chống đỡ sự giam cầm của nam nhân này nhưng hắn lại dùng thủ đoạn thô bạo mà cưỡng bức cô ăn. 

Cô thật sự đã chịu đủ sự xỉ nhục của nam nhân này lắm rồi, thô bạo, nếu như có thể, cô thật sự muốn chết đi cho xong.

Nhưng lại chết không được, Ngự Ngạo Thiên chắc chắn sẽ không để cô chết. Cứ như vậy nam nhân lạnh lùng ấy, cứ dùng những thủ đoạn thô bạo mà dằn vặt cô, hủy hoại cô.

Nếu không chết được… cô cũng chỉ có thể chọn cách là khuất phục mà thôi! 

Dùng chăn bao bọc lấy thân thể này, Dao Dao vô lực chống, dựa vào đầu giường.

Bát cơm đưa đến trước mặt nhưng cơ thể suy yếu này ngay cả cầm lấy nó cũng cầm không nổi nữa.

May Ngự Ngạo Thiên phản ứng nhanh, giữ lại cái bát ở tay. 

Nhìn sâu đôi mắt cô, hai tay run run vì bị trói chặt bởi dây thừng kia thật làm người ta lo lắng. Ngự Ngạo Thiên hơi cau mày, chậm rãi ngồi bên giường, dùng muôi múc một muỗng cơm đưa lên miệng cô: “Há miệng ra.”

Ba ngày qua, đây là lần đầu tiên Dao Dao thấy Ngự Ngạo Thiên dùng giọng điệu ôn hòa này nói chuyện với cô.

Đáng tiếc, bây giờ cô không cần người đàn ông giả bộ tốt bụng này nữa, nếu như, nếu có thể hắn hãy thả cô đi thì tốt hơn! 

Buông mi mắt xuống, Dao Dao theo bản năng đem đầu quay sang chỗ khác.

“Há miệng!” Ngự Ngạo Thiên tăng thêm mấy phần ngữ khí.

Dao Dao vẫn như cũ, nghiêng đầu bên kia, không nghe theo mệnh lệnh của hắn. 

“Rầm.” Tiếng đồ vật rơi xuống đất, cô biết kết quả sẽ như thế mà. Tên nam nhân tàn ác này không cho phép ai được cãi lời của hắn?

Thô bạo dùng bàn tay kéo tấm chăn trên người cô ra.

Trên thân thể trắng nõn được tô điểm từng dấu hôn nhìn thật chói mắt. 

Không thể che lại, không thể tránh né, ba ngày qua sớm đã thành thói quen đối với nam nhân vô tình này rồi. Ngược lại trên thân thể này lại tàn tạ không thể tả.

Khuất nhục nước mắt theo gò má mà lăn xuống, Dao Dao chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như đang đợi chuyện tiếp theo sẽ xảy ra vậy.

Nhưng, ngoài dữ liệu. 

Hắn kéo mắt cá chân cô lại, thô bạo mà thay đổi tư thế nằm của cô.

Nằm sấp, trong nháy mắt, Dao Dao kinh hãi mở mắt ra. Hắn muốn làm gì đây?

Một giây sau, Ngự Ngạo Thiên hai tay nắm lấy eo nàng, mạnh mẽ kéo nữa người cô lên. 

“Đừng… Đừng… Tôi không muốn! Đừng làm như thế này mà!” Dao Dao bất an giãy giụa thân thể, muốn lấy cái gì đó mà che lại thân thể trước mặt hắn.

“Ha, ba ngày rồi, rốt cuộc em cũng đã chịu mở miệng rồi.” Ba ngày nay ngoại trừ lúc bắt đầu Dao Dao có giãy giụa nhưng lúc sau lại như một con rối mặc kệ hắn thao túng cô như thế nào.

Ăn cơm, cũng là hắn mạnh mẽ mà đút cho cô, uống nước cũng là hắn ép cô mới uống. Tất cả đều dùng bạo lực cô mới ngoan ngoãn mà nghe lời. 

Mỗi khi hắn muốn dừng tay thì ánh mắt cô lại tràn đầy sự hận thù cùng với sự chờ mong Phong Thần Dật đến, lại khiến hắn không thể nào nhịn được mà tiếp tục tổn thương cô!

Con mắt sâu không thấy đáy, cô lại vì thân thể bất an mà xoay mình, đôi môi hắn chậm rãi mà nở nụ cười: “Bảo bối, tư thế như vậy rất tốt, anh đảm bảo em sẽ thích thôi?” Nói xong, Ngự Ngạo Thiên quỳ hai đầu gối phía sau cô, chậm rãi kéo thắt lưng xuống, hai tay giữ chặt eo cô, thân thể đột nhiên tiến lên mà đâm vào…

“A a…” Thân thể khô khốc không thể nào chịu đựng được cơn đau mà hắn mang tới, cộng thêm tư thế khuất nhục này, Dao Dao hai tay nắm chặt ra giường, nước mắt từng hạt to nhỏ mà rơi xuống ướt đẫm hai bàn tay cô. 

“Hừ…” Khi tiến vào thân thể cô, Ngự Ngạo Thiên chỉ để im mà không di chuyển, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, vài giọt mồ hôi lăn trên thái dương: “Thật là đáng chết! Ba ngày qua, thân thể em dù một chút biến hóa theo cũng không có!”

Quả thực làm hắn “thật khó mà di chuyển”, chỉ có thân thể căng mịn này là thích ứng với hắn.

“Đừng, đừng làm nữa. Tôi không thể nào chịu đựng được nữa…” Cảm nhận rõ ràng, sự nhục nhã từ từ kéo đến, cô thật sự không thể nào mà tiếp tục tư thế làm nhục này nữa. 

Hắn căn bản không để ý đến lời cầu xin của cô, cả người tràn đầy ham muốn, cứ thế mà không ngừng di chuyển lên xuống.

Chấm dứt!

Chấm dứt đi! 

Một luồng cảm giác bất an quen thuộc kéo tới, Dao Dao khủng hoảng mở hai mắt, cái cảm giác này…

Không! Không! Không thể! “Đừng… đừng mà… A!” Một tiếng than nhẹ, thân thể cô không kìm được mà co lại, đầu óc lâm vào sự trống rỗng, như phi thăng tới một thế giới khác vậy.

“Hừ… Bảo bối, em dĩ nhiên…” Ngự Ngạo Thiên cười tà mị, thay đổi thân thể nàng trong nháy mắt… 

Khuôn mặt trắng bạch của Dao Dao đã bị nước mắt thấm đẫm ướt nhẹp, thật mất mặt… thật mất mặt mà.

“Bảo bối, em quả nhiên có một thân thể không đồng nhất mà, không phải rất thích tư thế này sao, không phải là nhất quyết không khuất phục sao?”

Nghe những lời nói châm chọc của hắn, cô lấy tay che mặt mình lại, cô khẳng định mình ba ngày qua rất đau khổ, đối với chuyện này không hề có một chút cảm giác, thậm chí là vô cùng, vô cùng đau đớn nhưng không biết tại sao lúc nãy rõ ràng vô cùng khó chịu cùng thống khổ, vậy mà lại sinh ra loại cảm giác không nên có như vậy. 

Thân thể khô khốc vừa bị thay đổi, nam nhân lại càng dễ dàng mà phi nhanh.

“A…” Mới được một thời gian ngắn, nam nhân đã khẽ rên một tiếng, lửa nóng kia đã nhẽ nhàng như hạt giống mà mềm mại chôn sâu bên trong người cô.

“Thả tôi ra đi…” Lấy tay che mặt lại, Dao Dao quay đầu nhìn về Ngự Ngạo Thiên đang thu dọn quần áo bên giường: “Tôi nợ anh, ba ngày qua, cũng đều đã trả sạch hết rồi chứ?” 

Ngự Ngạo Thiên chỉnh chu quần áo lại, quay lưng, lạnh lùng nói: “Nhưng anh nợ em… vẫn chưa xong.”

“Nợ mình? Hắn thiếu nợ mình gì chứ?”

Dao Dao không biết Ngự Ngạo Thiên đang nói cái gì, bởi vì hắn quay lưng lại với cô, nên giờ khắc này cũng không thể nào nhìn ra được vẻ mặt của hắn. 

Đột nhiên!

Ngự Ngạo Thiên quay người lại, gương mặt đẹp trai lại mang theo một vệt âm u: “Bảo bối, đừng nghĩ em có thể chạy thoát khỏi tay anh, đời này em đừng hòng! Em là nữ nhân của Ngự Ngạo Thiên anh!” Không cho cô cự tuyệt, hắn chậm rãi giơ tay lên, nhẹ giọng nói: “Một lần nữa, hãy trở về bên cạnh anh…”