Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 347: Hôn bụi gai




“Đúng, vậy thì thế nào?”

Nhìn dáng vẻ khiêu khích của Dao Dao, nhân viên xử án cười oán hận:

“Vậy là rõ ràng chính cô đã xâm nhập vào trang mạng hồ sơ cơ mật của quốc gia chúng ta! Cô hoàn toàn cố ý!” 

“Haiz…” Dao Dao mỉm cười đẩy ngón tay của nhân viên xử án đang chỉ mình:

“Không thể nói như vậy. Chỉ số IQ của tôi trên 200 tôi không có cách nào kiểm soát được, chẳng lẽ ý anh muốn nói chính là, khoa học kỹ thuật của quốc gia chúng ta không đủ để chống lại xâm nhập của người có chỉ số IQ 200 trở lên sao? Nếu thật là như vậy, các người có phải không nên bắt tôi không? Nên đề nghị nơi đó, bảo họ sửa đổi khoa học kỹ thuật của quốc gia, phòng bị người có chỉ số IQ cao một chút? Haiz, thật thiếu kiến thức!”

“Cô!” 

“Được rồi!” Dao Dao nhanh chóng thu hồi nụ cười, lạnh lùng nói:

“Các người nói tôi là gián điệp, cũng là nghi ngờ lần đầu, tôi có quyền yêu cầu bảo lãnh!”

“Cô muốn ai bảo lãnh cô? Nói ra người liên hệ.” 

“Tôi muốn…” Nói được một nửa, hai tròng mắt của Dao Dao tối sầm lại, lạnh lùng nói:

“Nghị viên của thượng nghị viện Ngự Ngạo Thiên tới bảo lãnh tôi!”

“Con nhóc này thật phách lối!” Hai nhân viên tra hỏi vừa đi ra khỏi phòng thẩm vấn mặt đày tức giận: 

“Anh nói xem, hai chúng ta vậy mà không nói lại cô ta? Thật là đáng ghét!”

“Ai, người ta phách lối cũng có lý do của người ta.”

“Lý do gì chứ? Không phải chỉ là chỉ số thông minh 200 trở lên thôi sao?” 

“Anh nhìn kỹ một chút, phía dưới tài liệu của cô ta.” Vừa nói, nhân viên xử án kia bất đắc dĩ đem hồ sơ trong tay đưa cho nhân viên xử án khác.

Nhân viên xử án này nổi giận đùng đùng nhìn một cái:

“Luật sư cấp cao thế giới? Cô ta là… Luật sư cấp cao thế giới? Chính là cô nhóc kia?” 

“Ừ, cô ta không chỉ là luật sư cấp cao thế giới mà ngay cả vị trí nghị viên Ngự của thượng nghị viện chúng ta, đều do một tay cô ta làm ra!”

“Hả… hóa ra ngành của chúng ta luôn loan truyền, cuộc cạnh tranh tuyển chọn lần trước có một luật sư rất xuất chúng, chính là cô ta? A, thật không nghĩ tới, cô nhóc lừa gạt này còn là một nhân vật lợi hại.”

“Đúng đó, không có tài, dám phách lối vậy sao? Tranh thủ thời gian, liên lạc nghị viên Ngự tới bảo lãnh cô ta đi.” 

“Ừ.”

Cũng khoảng một tiếng đồng hồ, sau khi Ngự Ngạo Thiên nhận được điện thoại lập tức chạy đến cơ quan tình báo quốc gia.

“Nghị viên Ngự.” 

“Nghị viên Ngự.” Nhân viên làm việc cung kính chào hỏi Ngự Ngạo Thiên.

Hắn lễ độ gật đầu với bọn họ, lạnh lùng nói:

“Người đâu.” 

“Lập tức đưa đến.” Chỉ chốc lát sau, nhân viên làm việc đưa Dao Dao từ trong phòng thẩm vấn đi ra.

Làm một thủ tục đơn giản, cô và Ngự Ngạo Thiên đi ra khỏi cơ quan tình báo, toàn bộ quá trình hai người không trao đổi bất cứ thứ gì, kể cả ánh mắt.

Xe của chính phủ đậu sát ở cửa, Ngự Ngạo Thiên đi thẳng đến xe. 

“Chờ một chút.” Bỗng nhiên, Dao Dao kéo cánh tay của hắn lại.

Quay đầu lại, con ngươi sâu không thấy đáy của Ngự Ngạo Thiên tràn ngập sự hờ hững, cái loại ánh mắt đó làm lòng người lạnh lẽo.

“Đưa em trở về nhà của anh.” 

“Anh không có thời gian, em tự trở về nhà của mình đi.”

Thái độ lạnh lùng như vậy của Ngự Ngạo Thiên đúng là cô chưa nghĩ tới, nhớ lúc mẹ vừa mới qua đời, người đàn ông này không phải đến trường học tìm cô sao? Bọn họ thiếu chút nữa là đánh nhau.

Tại sao bây giờ, không thấy “sự nhiệt tình” kia đâu nữa rồi? Hay là bởi vì xe đang chạy trên đường lớn? Hoặc là, nội tâm hắn cũng bất an? 

“Sẽ không là mất nhiều thời gian của anh, Ngạo Thiên, chỉ nửa tiếng đồng hồ thôi.” Dao Dao mặc dù vẫn duy trì giọng nói như trước nhưng không có cách nào bật cười, cho dù cười miễn cưỡng cũng không được.

Ngự Ngạo Thiên suy nghĩ một chút:

“Lên xe đi.” Rồi mới miễn cường để Dao Dao lên xe mình. 

“Nghị viên Ngự, đi đâu?” Bên trong xe, ngoại trừ tài xế còn có một thư ký của Ngự Ngạo Thiên, cô chỉ đành ngồi vào vị trí kế bên người lái.

“Đường phố Hoa Lệ, số 308.”

“Vâng!” 

Trên đường đi, điện thoại của Ngự Ngạo Thiên vang lên liên tục, có thể thấy được bây giờ hắn vô cùng bận! Vô cùng bận rộn! Thư ký bên cạnh không ngừng ghi chép, điều này không khỏi làm Dao Dao nhớ tới, lúc trước ba từng làm thư ký cho phó Thủ tướng có phải cũng bận rộn như vậy hay không?

Chỉ trong chốc lát xe đã tới nơi.

Bọn họ xuống xe một trước một sau. 

Lúc đến cửa của tòa nhà, Dao Dao theo bản năng dừng lại.

Đường phố Hoa Lệ… Biệt thự Hoa Lệ…

“Anh, anh ở đâu?” 

“Ở nhà!”

“Nhà nào?”

“Chỗ ở trước kia của ba, mẹ chúng ta.” 

Nơi này chắc là địa chỉ cũ của biệt thự Hoa Lệ? Ngự Ngạo Thiên mua nơi này xây dựng nên khu nhà ở lẻ loi này sao?

Khó trách hắn thích chỗ này như vậy, bởi vì nơi này là kỷ niệm lúc nhỏ của hắn, tất cả quá khứ của hắn!

Không nghĩ ra, nếu hắn oán hận người giết chết cha mẹ hắn như vậy, tại sao còn đưa mình đến chỗ này chứ? Cũng không sợ, mình làm dơ bẩn chỗ của cha mẹ hắn sao? 

Đi vào phòng của Ngự Ngạo Thiên ở, cẩn thận tính toán một chút Dao Dao đã rời nơi này gần một tháng. Dường như tất cả vẫn còn như lúc cô đi vậy, xem ra Ngự Ngạo Thiên cũng không có trở lại nơi này?

Ly trà, cái mâm, chén dĩa... đều quen thuộc như vậy.

Có thể nói, ở nơi này, rất ít khi nhớ lại chuyện đau đớn lúc ở chung một chỗ với Ngự Ngạo Thiên, đa số là hồi ức tốt đẹp. 

Chỉ tiếc…

Lúc cô biết được chân tướng trước kia!

“Chuyện gì?” Ngự Ngạo Thiên nới lỏng cà vạt ở cổ, mặt không cảm xúc ngồi ở trên ghế sa lon. 

Dao Dao chậm rãi đi đến trước mặt hắn, dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn:

“Tại sao anh lại đối xử lạnh lùng với em như vậy?”

“Em không hiểu sao?” 

Cô hiểu? Hiểu cái gì? Hiểu hắn giết mẹ mình sao!

Nhẫn nại! Nhẫn nại! Bây giờ chưa phải là lúc bùng nổ. Hai tay nắm chặt thành quả đấm: “Anh không hỏi tại sao em bị cơ quan tình báo quốc gia bắt sao?”

Lúc Dao Dao hỏi đến vấn đề này, trong mắt của Ngự Ngạo Thiên vụt qua một tia sáng lạnh lùng, sau đó vẫn duy trì yên lặng. 

“Tại sao không hỏi đi!”

“Hỏi đi!”

“Như vậy thì làm sao cô tiện thể nói ra chứ!” 

Hận ý ở trong lòng đột nhiên tăng lên, cô vọt tới trước mặt Ngự Ngạo Thiên.

Vào lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một đôi môi tràn đầy hương thơm đặt ở trên môi của mình.

Hiển nhiên, đột nhiên xuất hiện nụ hôn này làm cho Ngự Ngạo Thiên hơi kinh ngạc, con ngươi sâu không thấy đáy mở to, trong trí nhớ, trừ lúc cô bé này say rượu, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn! 

Rốt cuộc, ưu tư đọng lại của Ngự Ngạo Thiên trong nháy mắt bùng nổ, có ham muốn của người đàn ông, cũng có sự tức giận về mối quan hệ giữa Dao Dao và Phong Thần Dật!

Nhưng lúc này, hắn hưởng thụ nụ hôn này là chính!