Tòa nhà bị phá hủy thật âm u, căn phòng duy nhất vẫn còn trong tình trạng sử dụng được đang phát ra ánh sáng.
“Chính là chỗ này, em xem hài lòng không?” Phong Thần Dật chỉ những tia sáng lập lòe trong gian phòng hỏi.
Dao Dao liếc nhìn qua, vừa lòng gật gật đầu: “Em hài lòng, cám ơn anh.”
Đây là lần cuối cùng cô đến làm phiền Phong Thần Dật!
“Xin anh giúp em tìm một nơi hẻo lánh và thiết kế một đường dây cáp mạng ip tốc độ cao, cùng với một máy tính.”
Hiện giờ nơi này đúng là một chỗ thật hẻo lánh, tất cả phương tiện cũng đều chuẩn bị đầy đủ theo yêu cầu của Dao Dao.
“Thần Dật, anh nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
“Em muốn làm gì?”
Cô im lặng một chút, nâng gương mặt không chút cảm xúc nói: “Chuyện này em sẽ giải thích sau với anh được không? Anh về trước đi, cũng không cần chờ em. Được chứ?” Trong lời nói mang theo khẩn cầu, hiện tại việc cô làm có thể nói vô cùng “nguy hiểm”, cô không muốn để Phong Thần Dật liên lụy vào.
“Được, anh biết rồi.” Tuy có chút lo lắng nhưng Phong Thần Dật vẫn lựa chọn tôn trọng Dao Dao, lập tức rời đi ra khỏi khu nhà bỏ hoang.
Cô chậm rãi đi vào gian phòng âm u kia, ngồi trước máy tính, nhanh chóng vận hành hệ thống hacker.
“Đúng rồi, còn có Ngự Long xã! Tuy nói, sau khi về nước Ngự Long xã đã hoạt động yếu hơn nhưng lấy địa vị của hắn khi ở Nhật Bản thì nhất định hắn sẽ thành lập tổ chức sát thủ.”
“Trong đó có một người là Tổng giám đốc Hàn Ly Thương của Bác Sâm, hắn đã giành được rất nhiều lời khen ngợi khi ở nước ngoài, kỹ thuật bắn súng của hắn được xem là quyết định thắng bại!”
“Đừng giết ta! Đừng giết ta!”
Nhìn một chuỗi chương trình mã hóa trên màn hình máy tính nhưng tâm trí của Dao Dao lại đang nghĩ đến những chuyện khác.
Nắm giữ tổ chức sát thủ chính là Ngự Long xã, trong đó lại có tay súng bắn tỉa tài năng là Hàn Ly Thương. Nhưng, việc này cũng không thể chứng minh những sát thủ kia là người của Ngự Long xã.
Nhưng khi Phong Thần Dật mang cậu của Dao Dao đi, tại sao lại hoảng sợ nhìn Ngự Ngạo Thiên như vậy?
Có khả năng hay không, hắn không phải đang kêu Ngự Ngạo Thiên cứu hắn mà là... cầu xin Ngự Ngạo Thiên đừng giết hắn!
Còn hai vị khách mời thần bí xuất hiện ở nhà của cậu, tại sao sau khi cô đi vào, bọn họ lại tránh né?
Là bởi vì sợ cô phát hiện ra một trong hai người đó là Ngự Ngạo Thiên sao?
Không nghĩ đến!
Cô thật sự không muốn người mà cô suy đoán lại chính là Ngự Ngạo Thiên nhưng vì sao tất cả mọi dữ kiện đều chỉ vào hắn?
“Không sao, Ngự Ngạo Thiên, em tin anh không phải là hung thủ giết mẹ em, phải không? Nhất định người đó không phải là anh?”
Sẽ nhanh thôi, chẳng bao lâu sẽ có kết quả!
“Bíp.” Trong nháy mắt, chương trình mã hóa trên máy tính đã giải xong....
Một trang web chứa hồ sơ bí mật của quốc gia xuất hiện trước mặt Dao Dao.
Vụ án hỏa hoạn ở biệt thự Hoa Lệ...
Tay đang gõ chữ của cô run rẩy.
Nhớ tới khi đó, cô lần tìm tất cả các trang web về vụ án này nhưng không cách nào tra ra được, cả trang web ở nước ngoài cũng không có, không thu hoạch được gì. Như vậy vụ án này chính là việc bí mật, bên trong hồ sơ bí mật quốc gia nhất định có ghi chép lại.
Nhưng cách đây không lâu, Long Kỳ có nói vụ án đó là hiểu lầm, cô liền bỏ ý định đi điều tra.
Nhưng lúc này đây, trực giác nói cho cô biết... Nếu như vụ án ở biệt thự Hoa Lệ không có liên quan đến ba, như vậy hung thủ giết chết mẹ không phải là Ngự Ngạo Thiên, nhất định không phải! Nhất định không phải!
“Soạt.” Trang web mở ra, ánh mắt Dao Dao dường như đang có ý định tránh không nhìn vào.
Tại sao không dám nhìn vào? Là bởi vì sợ phát hiện ra, Ngự Ngạo Thiên chính là hung thủ giết chết mẹ sao?
“Không phải đã nói rồi sao, phải tin tưởng anh ta! Phải tin tưởng anh ta! Nhất định không phải anh ta làm! Nhất định không phải!”
Ánh mắt do dự lần nữa nhìn vào hình ảnh trên máy tính, tay trượt con chuột của Dai Dao hơi run rẩy...
Vụ án biệt thự Hoa Lệ.
Người chết: Thủ tướng tiền nhiệm Kỳ Liên Hạo và vợ Ngự Diệc Đình, tung tích không rõ, con trai trưởng... Kỳ Liên Ngạo Thiên, con thứ Kỳ Liên Ngạo Vân...
“Vù” trong nháy mắt, khi nhìn đến những cái tên này, khuôn mặt Dao Dao trở nên trắng bệch, trắng bệch!
Kỳ Liên Ngạo Thiên? Ngự Diệc Đình?
Ngự... Ngạo Thiên?
Hắn... hắn là... con trai của Thủ tướng tiền nhiệm?
Chẳng trách, hình dáng hắn đều toát ra vẻ cao quý xuất thân không bình thường, cử chỉ của hắn tao nhã, lời nói lại mang theo hơi thở quý tộc, một cái nhíu mày hay nụ cười đều có phong phạm hoàng gia. Làm thế nào có thể là một tên côn đồ được chứ?
“Ngạo Thiên, mục đích của anh chỉ là làm nghị viên của Thượng nghị viện phải không?”
“Mục đích của anh chính là vị trí thủ tướng!”
Lúc đó, Dao Dao còn đang hoài nghi ngờ người đàn ông này là nói thật hay đang đùa giỡn cô nhưng hiện tại cô có thể khẳng định Ngự Ngạo Thiên là nói thật, bởi vì ba của hắn chính là thủ tướng của đất nước này!
“Thực tế, vị trí Phó thủ tướng của nội các chính phủ vẫn còn trống, chỉ cần nền tảng của Ngự Ngạo Thiên có ba thế hệ là quan chức chính phủ thì có thể tranh cử.”
“À, việc này thì Ngự Ngạo Thiên phù hợp rồi. Ha ha, tôi nói giỡn thôi.”
Không phải, lúc đó Long Diệp tuyệt đối không phải đang đùa giỡn, chỉ là hắn lỡ miệng nói ra thôi.
“Ngạo Thiên, nếu ngoại trưởng Nhật Bản đã coi trọng anh như vậy, tại sao anh không tranh cử chính trị ở Nhật Bản đi?”
“Tôi không thích Nhật Bản, lý do này, có được không?”
Haiz, lúc đó hắn trả lời chỉ là qua loa cho có với cô, dĩ nhiên hắn muốn ở quốc gia này làm chính trị, vì quốc gia này căn bản là của nhà Kỳ Liên gia, không phải sao?
Còn có... còn có, vết sẹo bỏng của hắn, nhớ tới lần hắn đang tắm, trong lúc vô tình Dao Dao nhìn thấy cũng có hỏi qua hắn. Nhưng mãi mãi cô cũng không quên được, lúc đó toàn thân hắn lạnh lùng ánh mắt phủ đầy sát khí nhìn cô.
Hiện giờ nhớ lại, biểu hiện của hắn lúc đó là loại thống khổ giống như hồi ức bị vạch trần hắn căm hận! Mà vết sẹo kia của Ngự Ngạo Thiên, phải chăng là lúc cháy ở biệt thự Hoa Lệ, lưu lại sao?
Tất cả, mọi bí ẩn đang dần dần sáng tỏ.
Khi bọn họ mới quen biết nhau, Ngự Ngạo Thiên đã hiện ra ý đồ muốn làm chính trị, chỉ có làm chính trị giỏi mới có thể thực sự nắm giữ thế giới.
Có lẽ, đây chỉ là một mặt, mà mặt khác...
Ngự Ngạo Thiên chỉ là muốn đem đồ vật của Kỳ Liên gia hắn cướp đoạt trở về thôi.
Dao Dao cười xót xa nhưng cô cũng không biết nỗi đau xót của mình bắt nguồn từ đâu, chẳng qua là trong lòng cảm thấy đau đớn, bởi vì cô cho đến bây giờ cũng không hiểu chút nào về người đàn ông kia?
Dường như, thời điểm biết được bối cảnh của Ngự Ngạo Thiên, hình tượng của hắn trong lòng cô trở nên mơ hồ, trở nên xa lạ.
Rê chuột tiếp xuống phía dưới...
Người sắp xếp việc này gồm: Tằng Giai Thụy, Lạc Thiên Minh, Triệu Chí Thành...
Trong danh sách tổng cộng xuất hiện sáu cái tên!
Mà sáu tên này mỗi cái tên đều đập vào mắt Dao Dao!
Cô nhớ tới Triệu Chí Thành, chính là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Áo Mĩ, khi đó cô phát hiện hợp đồng của tập đoàn Áo Mĩ có vấn đề đã nhắc nhở Ngự Ngạo Thiên.
Nhưng nào ngờ, Triệu Chí Thành chết rồi, vì chuyện này mà cô và Ngự Ngạo Thiên cãi nhau một trận ầm ĩ. Giận chính bản thân mình, có phải bởi vì mình nhiều chuyện đã hại chết Triệu Chí Thành.
Nhưng bây giờ nghĩ lại... A, ha ha, xem như cô không phát hiện hợp đồng kia có vấn đề thì Triệu Chí Thành cũng phải chết thôi?