Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 325: Cảm giác của mọi người đều thay đổi rồi




“Tôi đi tìm chút đồ ăn.” Rõ ràng, Ngự Ngạo Thiên có ý định né tránh vấn đề này, hắn vừa mới đứng dậy.

Mạc Tuyết Đồng liền kéo cánh tay hắn lại: “Ngạo Thiên, anh...”

“Tuyết Đồng!” Ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm nhìn cánh tay Mạc Tuyết Đồng đang nắm tay mình.

Cô ta cắn chặt môi dưới, buông tay ra...

“Này, Dao Dao, cậu xem.” Trong bể bơi, Cung Tiểu Mạn chỉ về phía Mạc Tuyết Đồng và Ngự Ngạo Thiên ở cách đó không xa.

“Sao vậy?”

“Cậu không cảm thấy hai người đó không bình thường sao?”

“Có gì không bình thường chứ? Bọn họ là bạn tốt của nhau.” Dao Dao cười không để tâm, theo tay vịn bể bơi đi lên.

“Thì ra họ là bạn tốt à...” Đúng rồi! Cung Tiểu Mạn quay đầu nhìn lại trong bể bơi, thì Hàn Ly Thương và Angel mới vừa rồi còn trong bể bơi cũng mất tăm rồi. Cô ấy vội vàng lên bờ: “Dao Dao, Dao Dao.”

“Gì vậy, Tiểu Mạn?”

“Lại đây.” Cô kéo Dao Dao ngồi ở mạn thuyền, tò mò hỏi: “Cậu có biết chú Hàn và cô gái Angel đó có mối quan hệ gì không?”

“Hả...” Mối quan hệ giữa bọn họ? “Nói rõ một chút chính là... mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới sao?” Hàn Ly Thương là tổ trưởng của tổ sát thủ trong Ngự Long xã, chị Angel là sát thủ, chính là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới đó?

“À, thì ra là như vậy.”

“Sao vậy, Tiểu Mạn?”

“Không, không có gì...” Ánh mắt Cung Tiểu Mạn vô tình nhìn thấy vị trí đầu khác của du thuyền.

Chỉ thấy, Hàn Ly Thương dựa vào mạn thuyền, Angel chậm rãi đi tới trước mặt hắn. Sau đó, hai tay Hàn Ly Thương ôm eo Angel, môi từ từ tiến lại gần...

“Tiểu Mạn? Tiểu Mạn, cậu nhìn cái gì vậy?” Dao Dao theo ánh mắt Tiểu Mạn nhìn theo, cùng nhìn vào nhau: “A.” Sau khi thấy cảnh đó, cô hít sâu vào một ngụm khí lạnh: “Thì ra phó tổng Hàn và chị Angel đang có tình ý với nhau.”

Lông mày của Cung Tiểu Mạn nhanh chóng tạo thành một đường cong, không đợi Dao Dao phản ứng, cô chạy nhanh tới: “Hai người bắt đầu từ khi nào?”

Nghe âm thanh chất vấn, Hàn Ly Thương dừng hôn, Angel tò mò liếc mắt nhìn Cung Tiểu Mạn, lại nhìn Hàn Ly Thương: “Vì sao cô lại hỏi như vậy?”

“Ha ha, tôi cũng không biết.” Hàn Ly Thương thờ ơ lạnh lùng, nhìn Angel cười dịu dàng.

“Tôi hỏi anh, hai người bắt đầu yêu nhau từ khi nào?” Cung Tiểu Mạn lại lần nữa lên giọng, mọi người ở du thuyền đều nhìn về phía bọn họ.

“Tiểu Mạn?” Dao Dao chưa từng thấy Cung Tiểu Mạn giận dữ như vậy, trong mắt cô, Tiểu Mạn là chị gái suy nghĩ nhiều đôi khi lại giả vờ ngốc nghếch, tại sao bây giờ?

“Nói đi!” Cung Tiểu Mạn nắm chặt tay, hét lên giận dữ.

Lông mày Hàn Ly Thương cau lại, lạnh lùng nói: “Cô muốn tôi nói cái gì? Tôi không cần phải khai báo với cô?”

“Đúng! Đúng, quả thực anh không cần khai báo với tôi là tôi bị coi thường! Là tôi tự nguyện. Nhưng anh đã có bạn gái tại sao lại không nói cho tôi biết?”

Dao Dao từ bện cạnh dường như đã hiểu ra được gì đó, lẽ nào Cung Tiểu Mạn và phó tổng Hàn?

“Bây giờ không phải là cô biết rồi sao?”

Vâng, cô đã biết rồi nhưng nếu cô biết ngay từ đầu, cũng sẽ không nặng tình với người đàn ông lạnh lùng chết tiệt này! “Muộn rồi! Bây giờ muộn rồi!” Cung Tiểu Mạn nắm chặt tay, hung tợn trừng mắt Angel: “Tôi cho cô biết, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ cướp đi người đàn ông này của cô!” Dứt lời, cô tiến lên, nhẹ nhàng hôn Hàn Ly Thương.

Ánh mắt lạnh lùng chớp mắt mở to, chắc chắn Hàn Ly Thương cũng sẽ không ngờ tới nha đầu kia sẽ nói ra những lời như vậy?

“A.” Dao Dao đứng cách ở đó không xa hít thật sâu vào, cô, cô quá bái phục Cung Tiểu Mạn rồi.

Nụ hôn kết thúc, Cung Tiểu Mạn lạnh lùng liếc nhìn Hàn Ly Thương, lại nhìn Angel, xoay người, cô chạy đi thật nhanh.

Cướp người đàn ông? A, cô lấy cái gì mà cướp đoạt?

Cô không thấy dáng người Angel đẹp như vậy, lại không có xinh đẹp bằng, chủ yếu là, chú Hàn từ đầu đến cuối đều lạnh lùng với cô, chỉ về mặt này, cô cũng đã thua rồi. Nghĩ như vậy, nước mắt Tiểu Mạn theo hai gò má chậm rãi chảy xuống...

“Tiểu Mạn! Tiểu Mạn...” Dao Dao lo lắng chạy đi tìm Cung Tiểu Mạn.

Angel thở dài: “Hàn tiên sinh?”

Hàn Ly Thương đưa tay ra và ngắt lời cô, nở một nụ cười gượng gạo: “Angel, hôm nay thật sự cám ơn cô.”

“Không, xem ra hình như tôi không giúp gì được cho anh rồi.”

“Ha ha, cô đã giúp tôi rồi mà.”

“Ly Thương, cậu thật vô tình đó.” Long Diệp ở bên xem kịch vui chầm chậm ngồi xuống bên cạnh hắn, khoác lên vai hắn.

“Đại Long tiên sinh, Hàn tiên sinh, tôi xin phép đi trước.”

“Ừ.” Long Diệp đưa mắt nhìn bóng lưng Angel rời đi, cười đểu nói: “Tôi chỉ nghĩ thầm, tại sao hôm nay cậu lại gọi Angel tới, cảm giác là để cắt đuôi người theo đuổi cậu. Tiểu nha đầu kia thực sự không tệ, khuôn mặt cũng được, vóc dáng cũng được, chủ yếu là thật sự chân thành với cậu. Sao cậu không thử suy nghĩ một chút đi?”

Ôi, tuổi của Cung Tiểu Mạn cũng đủ để Hàn Ly Thương dừng bước rồi. Dù sao, bọn họ kém nhau mười một tuổi! Hắn đủ để làm chú của cô rồi. “Long Diệp, cậu mất công nói những lời này với tôi, cậu cũng không hiểu được sự tình bằng tôi đâu?”

“Cậu muốn nói gì?” Vẻ mặt Long Diệp đột nhiên trầm xuống.

“Tôi muốn nói cái gì? A, cậu không ngừng đổi bạn gái trước mắt Mạc Tuyết Đồng là vì cái gì, lòng cậu phải rõ chứ.”

“Tôi đi trước.” Long Diệp thay đổi dáng vẻ nhu mì ngày xưa, đứng dậy rời đi trước mặt Hàn Ly Thương...

Toàn bộ buổi chiều, bầu không khí trên du thuyền trái ngược với buổi sáng, không khí tràn ngập mùi vị trầm lặng.

Đến lúc du thuyền cập bờ, mọi người dường như đều mang tâm sự riêng.

Ánh mắt Long Kỳ nhìn Dao Dao không được bình thường; Ánh mắt Long Diệp đối với Mạc Tuyết Đồng không được bình thường; Giữa Mạc Tuyết Đồng và Ngự Ngạo Thiên; Giữa Hàn Ly Thương và Cung Tiểu Mạn.

Chỉ duy nhất Dao Dao được xem là bình thường? Nhưng nhìn thấy bạn cô đau khổ, tâm tình cô cũng xấu theo.

“Bảo bối, anh đưa em về nhà.” Dưới du thuyền, Ngự Ngạo Thiên lái xe đến bờ biển.

“Không được.” Cô hất tay áo, nhìn Cung Tiểu Mạn bên cạnh: “Hôm nay em phải về trường học với Tiểu Mạn.”

“Không cần đâu, Dao Dao. Tớ muốn yên tĩnh một chút.”

“Tiểu Mạn?”

“Tớ thực sự muốn yên tĩnh một chút.” Cung Tiểu Mạn ủ rũ cúi đầu nói.

Thực sự cô rất ít khi thấy một Tiểu Mạn không có sức sống như vậy, xem ra Tiểu Mạn thật sự rất thích, rất thích phó tổng Hàn sao? Nhưng, Tiểu Mạn đã biết bối cảnh của phó tổng Hàn sao?

Quả thực, cô và Ngự Ngạo Thiên không phải người cùng một thế giới nhưng Tiểu Mạn và phó tổng Hàn tại sao lại không ở cùng một tần số chứ? “Vậy được rồi, Tiểu Mạn, tớ đưa cậu về trường học.”