Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 305: Cuộc đột kích đen tối!




Tính cách của con người Hắc Viêm Long này tuy cao ngạo, hung bạo nhưng lại biết phân rõ trắng đen, sai lầm của ai thì người đó phải chịu trách nhiệm, thậm chí là em gái kết nghĩa anh ta cũng sẽ không nhân nhượng.

Lần này nếu như bố của Thương Vân Nhân đến đây cầu xin anh ta giúp đỡ, anh ta cũng sẽ không đảm nhiệm mấy cái chuyện vụn vặt của người phụ nữ này. Kết quả trông tới trông lui, anh ta đã trở thành một trò cười.

“Kẽo kẹt, kẽo kẹt.” Xương khớp phát ra những tiếng động, Hắc Viêm Long một lần nữa quay một số điện thoại: “Tử Hiên, Phong Thần Dật có ở đó không?” 

“Cậu ta về nhà rồi.”

“Tôi hỏi cậu, rốt cuộc cô Lạc Dao Dao đó và Phong Thần Dật là mối quan hệ như thế nào?”

“Ây da, nói trắng ra thì đến bây giờ Phong Thần Dật vẫn còn thích cô gái đó!” 

“Nhưng...” Hắc Viêm Long quả thật cảm thấy không thể hiểu nổi: “Cô gái đó là người tình mà Ngự Ngạo Thiên nuôi dưỡng mà! Cô gái như vậy, Thần Dật làm sao cứ nhớ mãi không quên vậy?”

“Cậu sai rồi, Viêm Long.” Giọng nói của Âu Dương Tử Hiên ở đầu kia điện thoại dần dần lắng xuống nói tiếp: “Từ khi chúng ta quen biết Thần Dật cho đến hôm nay, Thần Dật từng giới thiệu bạn gái của cậu ấy cho chúng ta chưa?”

Nghĩ kĩ... “Hình như, không có”. 

“Nhưng, Thần Dật vẫn cứ nhớ mãi không quên cô gái này, dựa vào tất cả những gì tôi biết, họ quen biết nhau ở trường học, khi quen biết, cô gái đó chỉ có 13 tuổi. Cho dù cậu cảm thấy cô gái đó không tốt thì cậu cũng phải tin tưởng vào con mắt của Thần Dật! Cuối cùng, cô gái đó là người bạn gái duy nhất được Thần Dật thừa nhận.”

Thấy Âu Dương Tử Hiên nói như vậy, cả người Hắc Viêm Long bỗng nhiên tỉnh ngộ, đúng rồi, hắn nghi ngờ Dao Dao là bình thường, bởi vì căn bản họ không có quen biết nhau. Nhưng với Phong Thần Dật thì khác, họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Phong Thần Dật căn bản không phải là loại người không có suy nghĩ bị phụ nữ mê hoặc, anh ta sẽ tình sâu mãi mãi với Dao Dao, rõ ràng cô gái đó nhất định không giống với những người khác!

Đã chạy đến bên cạnh Ngự Ngạo Thiên, hơn nữa được Ngự Ngạo Thiên chọn làm luật sư đại diện, Phong Thần Dật lại càng nặng tình với cô ta. Nếu như mắt của một người đàn ông bị mù rồi, tình yêu đậm sâu trong hai con người này tuyệt đối đều không thể mù được. 

“Phía trong đó, Tử Hiên...”

Nghe giọng nói ấp úng của Hắc Viêm Long, Âu Dương Tử Hiên nói dứt khoát: “Thực ra khi cô gái đó sắp rời đi đã từng nói giúp anh những lời rất tốt với Thần Dật. Bên này tôi cũng an ủi nỗi buồn của anh ấy, nên không có chuyện gì cả. Là anh em mà, sẽ không vì một chuyện mà trở thành kẻ thù.”

“Ừm...” Gương mặt Hắc Viêm Long không có chút biểu cảm gì liền cúp điện thoại, anh ta biết anh ta và Phong Thần Dật từ đây trở thành kẻ thù nhưng điều khiến cho anh ta để tâm là... 

“Thực ra khi cô gái đó sắp rời đi cô ấy đã từng nói những lời rất tốt giúp cậu với Phong Thần Dật.” Cô gái đó rõ ràng đã tức giận như thế, lại vẫn nói tốt giúp anh ta sao?

A...

Hắc Viêm Long cảm thấy rất là lạ lùng! 

Một bên khác...

Xe của Long Diệp từ từ chạy ra khỏi biệt thự của Hắc Viêm Long, đèn đầu xe chói mắt đang chiếu rọi lên con đường gồ ghề, trong xe là một vùng yên tĩnh.

“Dao Dao, vừa nãy...” Long Diệp tiên phong phá vỡ bầu không khí trầm lắng này. 

Cô nở nụ cười nhạt nhẽo: “Tôi không sao.”

“Vậy... thì tốt. Ha ha ha.” Long Diệp ngượng ngùng cười lên hai tiếng, đôi mắt mê hoặc người lại dần dần trở lên âm u.

“Long Diệp, anh thực sự nên nhìn bộ dạng của anh bây giờ đi thất bại làm sao.” Trong đầu nhớ lại những lời nói của Mạc Tuyết Đồng. 

Trước khi anh ta đưa Dao Dao đến gặp Hắc Viêm Long, liền nghĩ bất luận như thế nào khoảng thời gian không có Ngự Ngạo Thiên anh ta sẽ bảo vệ Dao Dao, kết quả, còn bị Hắc Viêm Long nhân lúc không vững dạ mà thâm nhập vào. Thật là thất bại.

Nên chết đi!

Long Diệp đang cắn chiếc răng mủn, tay nắm vô lăng càng thấy mình như bị trói buộc. 

Lúc này, màn đêm buông xuống cả một vùng mênh mông bát ngát phía trước, vài điểm sáng chiếu rọi vào trong tầm mắt của họ. Cùng với chiếc xe dần dần đi gần lại mấy điểm sáng đó, thấp thoáng chiếu vào mười mấy chiếc xe con đặt ngang trên giữa con đường.

“Anh Long Diệp...” Linh cảm không tốt ập đến, Dao Dao nuốt nước miếng lo lắng.

“Không có việc gì, không cần sợ hãi. Sắc mặt của Long Diệp sầm lại, đột nhiên tăng thêm ga, hi vọng phá vỡ chướng ngại vật trên đường đó, sau đó tìm kiếm con đường khác. 

Nhưng bên trái con đường khúc khuỷu này là biển, bên phải thì là núi đá, đem mười mấy chiếc xe vững chắc đó bao vây con đường, quả thật không có chỗ nào lánh thân cả.

Long Diệp vô thức nhìn vào kính phản chiếu, muốn quay trở lại nhưng không biết khi nào, con đường phía sau cũng bị không dưới mười mấy chiếc xe bao vây.

“Bang hội Chu Tước, họ là người của bang hội Chu Tước!” Khi Long Diệp đang nghĩ cách đối phó, Đột nhiên Dao Dao nói. 

“Làm sao cô biết được vậy?”

“Tôi....” Dao Dao căng thẳng sắp xếp mạch suy nghĩ, vội nói: “Lí do Hắc Viêm Long tìm tôi gây phiền phức, bởi vì anh ta là anh nuôi của Thương Vân Nhân. Rõ ràng Thương Vân Nhân biết lịch trình của chúng ta ngày hôm nay. Mà ở chỗ này dường như đã được bố trí mai phục rất chặt chẽ không thể qua được.” Cô ấy cũng không có cách nào khẳng định hoàn toàn đây là người của bang hội Chu Tước nhưng giác quan thứ 6 nói cho cô biết, dường như ngoài Thương Vân Nhân ra thì không có ai khác có thể làm ra chuyện như thế này được.

“Hoá ra đó là cái bẫy, khi nào Hắc Viêm Long chơi đùa với những chuyện trong thế giới ngầm thế?” 

“Không, tôi nghi ngờ... Hắc Viêm Long cũng là bị người khác lợi dụng.” Từ cuộc trò chuyện vừa rồi thì xem ra, Hắc Viêm Long vốn dĩ không biết chuyện gì xảy ra giữa cô và Thương Vân Nhân, anh ta chỉ mập mờ tin vào lời nói của Thương Vân Nhân mà thôi. Nếu anh ta có ý muốn đối phó với cô, cũng sẽ không ra tay lúc này.

“Ha, kệ anh ta đi, họ là người của bang hội Chu Tước cũng được là người của Hắc Viêm Long cũng được, dù sao hôm nay xem ra phải mở rộng giới luật chém giết một lần rồi. Dao Dao, ngồi chắc nhé!” Vừa nói, đôi mắt Long Diệp sáng lên, lại một lần nữa tăng ga, uốn lượn nhanh nhẹn tấn công hướng thẳng vào mười mấy chiếc xe nằm ngang ở phía trước.

Khi chỉ còn mấy mét nữa thì va cham, Dao Dao căng thẳng lấy hai tay ôm chặt lấy mặt. 

Long Diệp nhanh chóng duỗi tay ra che chắn phía trước cơ thể cô ấy.

Một tiếng “bing”, vụ va đập thật lớn, khiến cho túi khí an toàn trong xe bật ra, may có sự bảo vệ của Long Diệp, mới khiến cho Dao Dao không có bị va chạm vào mặt bởi quán tính của xe.

“Anh Long Diệp.” 

“Ừm...” Nhưng Long Diệp thì không có may mắn như thế, mặc dù nói có túi khí an toàn bảo vệ, trán của anh ta vẫn chảy máu như thế này. “Yên tâm đi, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.”

Lúc này, bọn tay chân đóng giữ trong mười mấy chiếc xe đó tay cầm dao bầu ùn ùn xông lên, chạy về phía xe con của Long Diệp.

Dao Dao căng thẳng trợn to mắt, dường như không đếm nổi có bao nhiêu tên địch, làm sao đây? Làm sao đây? Nhiều người quá, hôm nay cho dù họ có chắp thêm cánh cũng không thoát. 

“Dao Dao, đóng cửa lại, dù thế nào cũng đừng có xuống xe.”

“Còn anh?”

“Tôi có nhiệm vụ của tôi, nhiệm vụ của cô là... lập tức gọi điện thoại cho Ly Thương. Nếu có kẻ dám đến gần cô, dùng cái này đánh trả họ nhé!” Vừa nói, Long Diệp từ túi áo lấy ra một khẩu súng đột nhiên nhét vào trong tay của cô. 

“Anh Long Diệp, anh đưa cái này cho tôi, còn anh thì làm thế nào?”

“Tôi hả? Tôi có cách của tôi.” Long Diệp nở nụ cười mê hoặc, anh ta nghiêng đầu nhìn bọn tay chân đang không ngừng đập gõ cửa xe của anh, giây phút anh ta kéo cửa xe bước xuống, chậm rãi nói: “Dao Dao, lần này... nhất định tôi sẽ không để cô bị thương đâu, hãy tin tôi.!” Anh ta đã từng thất bại một lần rồi và lần này, đây là cơ hội tốt để anh ta mang trở về!