Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 304: Phong thần dật, anh đừng có đối xử tốt với tôi như thế!




“Tôi biết rồi!”

Hắn lạnh lùng nói ra 3 chữ, bước chân nhanh chóng bước đến bên giường kéo thật mạnh cánh tay của Dao Dao: “Viêm Long, từ quan hệ bạn bè, tôi có thể nói cho anh biết trước. Mấy ngày này tôi sẽ thu mua quy mô lớn cổ phiếu công ty của anh.”

Phong Thần Dật... đây là ý gì vậy? Dao Dao mở to đôi mắt, lạ lùng nhìn hắn. 

Vẫn không đợi phản ứng lại, Phong Thần Dật kéo tay của cô chạy về phía cửa.

“Phong Thần Dật, mẹ kiếp vì cái đồ thối nát mà anh đã tuyên chiến với tôi.” Hắc Viêm Long gầm gào không buông tay, vẻ mặt của Phong Thần Dật lại không có một chút biểu hiện gì chạy thẳng ra cửa.

Nhưng khi ra tới cửa, bước chân Dao Dao đột nhiên dừng lại. 

Không cần như thế này... không thể như thế này, đây là việc của cô, không nên liên luỵ đến Phong Thần Dật, thực sự không nên!

“Sao vậy?” Phong Thần Dật quay đầu lại, nhìn cô cười nhạt.

Giây phút này, một cảm giác chua xót đau khổ không thể không hiện lên trong trái tim cô, nếu không phải cô đang cố gắng kìm nén, chỉ sợ nước mắt vỡ đê này sẽ trào ra mà thôi. 

Vì sao phải đối xử tốt với mình như vậy? Bây giờ họ đã không phải là mối quan hệ bạn bè nữa, vì sao hắn vẫn phải đối xử tốt với mình như vậy. Vẫn cứ giống với trước kia, bất luận ai ức hiếp cô, hắn đều sẽ đấu tranh tới cùng với đối phương, cho dù giây phút này rất tức giận, cũng sẽ hiện ra nụ cười vỗ về cô.

Cảm giác lúc này giống như quay trở về ngày xưa, cũng giống như họ chưa từng chia tay, chưa bao giờ có khoảng xa cách hai năm trước.

Không muốn như vậy! Không muốn lại đối xử tốt với cô như vậy! Nếu như trước đây thì cảnh tượng này đã khiến cô cảm động rồi, sao bây giờ nó lại trở thành gánh nặng! 

Thần Dật...

“Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi, cảm ơn anh vẫn đối xử tốt với tôi như thế. Nhưng... tôi xin lỗi, tình yêu của anh, tôi đã không thể đón nhận nữa rồi!”

Tiếng líu ríu trong lòng cô buông xuống, cô cười nhạt, đột nhiên vung tay của Phong Thần Dật ra, quay đầu chậm rãi bước về phía Hắc Viêm Long... 

“Từ giờ trở đi, em không còn là luật sư của Ngạo Thiên nữa, em là người phụ nữ của Ngạo Thiên! Bác Sâm của chúng tôi cũng tốt, Ngạo Thiên cũng thế, không phải nhìn sắc mặt của bất kì ai nữa, cũng không phải sợ hãi bất kì người nào, cũng không cần phải chú ý cái gì nữa, Bạch Đạo, Bác Sâm sẽ giúp em thoát ra, Hắc đạo, có Ngự Long xã gánh vác cho em, có hiểu không?”

Mãi cho đến hôm nay, điều cô ghét nhất chính là mối quan hệ lợi dụng, cũng không thích nói chuyện với người khác, ai… ai là bạn trai của cô. Ai ai là người quen biết cô. Nhưng dường như, cô không để ý đã bỏ xót một chuyện, bây giờ cô đã là người của Bác Sâm, không nên để Bác Sâm mất mặt được! Còn người phụ nữ của Ngự Ngạo Thiên... cô vẫn không có cách nào nói ra mối quan hệ của họ!

“Hắc tổng, tôi rất ngưỡng mộ cô Thương có một người anh kết nghĩa nói nghĩa khí như vậy. Nhưng cô em gái kết nghĩa đáng yêu đó của anh lại không có đối xử với anh như người anh trai kết nghĩa!” Cô không ngần ngại nói mấy câu này xong, khoé miệng của cô từ từ hiện ra một nụ cười mỉa mai. 

“Sao? Một người phụ nữ như cô mà muốn chia rẽ mối quan hệ giữa anh và Vân Nhân hả?”

“À, mối quan hệ giữa hai người quả thực rất tốt, cho dù cô có đang gây chia rẽ như thế nào cũng đều không có tác dụng phải không? Ngược lại Hắc tổng à, nếu anh có điện thoại của Ngự tổng, anh có thể trực tiếp gọi cho anh ta, hỏi thử xem mối quan hệ của anh ta và em gái kết nghĩa như cô ta rốt cục là mối quan hệ gì? Nhất định là, người em gái kết nghĩa đáng yêu không có giá trị như cô ta đã sỉ nhục tôi ở trường học, có báo ứng như ngày hôm nay là cô ấy tự chuốc lấy. Cuối cùng...”

Tầm mắt của Dao Dao rủ xuống, trầm tĩnh một hồi lâu, trong giây phút đó đôi mắt cô nghểnh lên, một sợi dây thô bạo vô hình trong nháy mắt quấn quanh cơ thể của cô: “Tôi bây giờ là luật sư đại diện của Ngự tổng, sau khi đợi cô ta điều tra rõ tất cả, nếu như vẫn muốn tìm tôi gây phiền phức, tôi đánh cược với cô, Ngự tổng nhất định sẽ không chịu để yên.” 

Chiến tranh...

Hay là quay về với tư cách là người tham gia!

Phong Thần Dật là bạn của Hắc Viêm Long, cũng là người chưa bao giờ tham gia cuộc chiến này, cho nên không cần trả tiền cho cuộc chiến này. 

“Hắc tổng, anh nghĩ kĩ thử xem chỉ vì người em gái kết nghĩa của anh ăn nói hồ đồ mà gây nên thù địch với Bác Sâm, có đáng không?” Nói xong, cô nở nụ cười khinh thường, quay người lại chậm rãi chạy về phía cửa.

Phong Thần Dật đứng ở đó lặng lẽ, khi bốn mắt của họ nhìn vào nhau, cô nhìn thấy sự quở trách ở trong đôi mắt anh.

“Phong Thần Dật là anh đang trách tôi, tại sao anh lại làm như vậy, tôi vẫn phải dựa vào Ngự Ngạo Thiên sao?” 

“Phong Thần Dật là anh oán hận tôi, chưa bao giờ dựa vào anh?”

“Không, tôi đã từng dựa vào anh...”

“Khi chúng ta ở bên nhau, tôi vẫn cứ vẫn cứ dựa vào anh nhưng bây giờ... tôi không thể tiếp tục dựa vào anh nữa.” 

“Hắc Viêm Long là người bạn rất tuyệt, từ khi anh ta biết được mối quan hệ của chúng ta, tôi có thể cảm nhận được, trong mắt anh ta rất ghét tôi là đang bảo vệ quyền lợi của anh. Tri kỉ khó theo đuổi, anh nên trân trọng anh ta...”

“Còn tôi... không xứng đáng để anh tiếp tục bảo vệ nữa!”

Lời nói nhẹ buông xuống, cô chỉ biết cười nhạt nhẽo đối diện với Phong Thần Dật, cô từ từ bước đi qua hắn. 

“Dao Dao!” Ngay lúc này, Long Diệp chạy tới thở hổn hển, hắn hoảng hốt nhìn thấy Phong Thần Dật vẻ mặt vô cảm đứng trước cửa, lại liếc nhìn Dao Dao ở phía trước: “Cô không sao chứ?”

“Tôi....”

“Tổng giám đốc Long!” Không đợi Dao Dao nói hết lời, Phong Thần Dật siết chặt nắm tay, nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn: “Phiền anh giúp tôi chuyển mấy lời này tới Ngự tổng, nếu như ngay cả người phụ nữ của mình mà không bảo vệ được thì xin nhường vị trí đó cho người khác.” 

Sau khi nghe thấy những câu nói của Phong Thần Dật, Long Diệp hơi nhíu mày nhưng một giây sau, hắn nở nụ cười chế giễu: “Phong tổng, có những chuyện anh có thể đã hiểu sai rồi, chuyện này không liên quan tới Ngự tổng, hơn nữa Ngự tổng cũng không biết là tôi không bảo vệ tốt cho Dao Dao mà thôi.”

“Long...”

Khi Dao Dao vừa định nói, lại bị Long Diệp đưa tay ra ngăn lại: “Xin lỗi, Dao Dao!” 

Không phải! Không phải! Bọn họ đều sai rồi! Không có bất kì ai phải xin lỗi cô cả mà cô cũng không cần bất cứ sự bảo vệ của ai cả. Tại sao bọn họ phải...

Xem ra, chỉ có thể nói cô ấy vẫn chưa đủ mạnh mẽ! Không sao, cô ấy sẽ cố gắng từng chút từng chút một, chứng minh cho tất cả mọi người, cô thực sự không cần sự bảo vệ của bất kì ai!

Một bên khác... 

“Nên chết đi!” Đợi mọi người rời khỏi phòng, Hắc Viêm Long phẫn nộ đánh đổ bình hoa bên tay.

“Hắc tổng?”

“Tất cả cút hết cho tôi.” 

“Vâng... vâng!” Hai người đàn ông hoảng hốt rời khỏi phòng.

Hắc tổng nhanh chóng rút điện thoại ra: “Vân Nhân.”

“Anh nuôi à, có việc gì vậy?” 

“Anh hỏi em, rốt cục em và Ngự Ngạo Thiên có quan hệ gì hả?”

“Anh ta là bạn trai của em. Nhưng bây giờ thì không phải.”

Đôi mắt của Hắc Viêm Long ánh lên một màu đen như mực, lạnh lùng nói: “Em khẳng định chứ? Nhưng anh đã gọi điện thoại cho Ngự Ngạo Thiên rồi nhưng anh ta không nói như vậy.” 

“Ừm...” Thương Vân Nhân rõ ràng có chút nghẹn lời: “Vậy… vậy… vậy anh ta nói thế nào?”

Bàn tay đột nhiên siết chặt nắm đấm, nói như thế nào thì Hắc Viêm Long cũng là tổng tài kiểm soát xí nghiệp đứng thứ ba ở Trung Quốc, bỗng chốc nghe thấy sự lúng túng của Thương Vân Nhân. “Trước hết đừng có để ý tới Ngự Ngạo Thiên nói như thế nào nữa, bây giờ anh cần biết một chuyện.”

“Là là chuyện gì ạ?” 

“Em ở trường học của Dao Dao, đều khiêu khích Lạc Dao Dao trước có phải không?”

“Cô ấy... là cô ấy đã tranh dành Ngạo Thiên với em, em mới...”

“Đùng!” Không đợi Thương Vân Nhân nói hết, Hắc Viêm Long phẫn nộ cúp điện thoại. “Mẹ kiếp!” Hắn đã thực sự bị Thương Vân Nhân - một con người hèn hạ lợi dụng