Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 301: Chủ tịch trẻ tuổi nhất lịch sử




Nhìn cảnh vật xung quanh tối như mực, Dao Dao không khỏi rùng mình một cái.

Long Diệp yên lặng lái xe, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, hắn cũng không ngờ Hắc Viêm Long sẽ hẹn gặp ở nơi vắng vẻ như vậy.

Phía trước mười mét nữa chính là câu lạc bộ tư nhân của Hắc Viêm Long, so với màn đêm tối đen tòa biệt thự hoa lệ bốn tầng kia lại đèn đóm sáng trưng. 

Xe dừng lại vững vàng, Long Diệp và Dao Dao xuống xe cùng lúc.

Lúc sắp vào biệt thự, Long Diệp đột nhiên dừng bước: “Nghe tôi nói đã Dao Dao.”

Hắn cúi người xuống, duy trì một khoảng cách với cô, nghiêm túc nói: “Từ giờ trở đi, cô không phải là luật sư của Ngạo Thiên nữa mà là bạn gái của Ngạo Thiên! Bác Sâm chúng ta cũng được, Ngạo Thiên cũng được, sẽ không nhìn sắc mặt bất kỳ ai cũng không sợ bất cứ ai. Nếu Hắc Viêm Long có bất kỳ ý đồ bất chính nào với cô, cô không cần sợ cũng không cần bận tâm điều gì cả, bạch đạo có Bác Sâm giúp cô ra mặt, hắc đạo có câu lạc bộ Ngự Long chống đỡ, hiểu chưa?” 

Hắn thật sự sợ Dao Dao lấy đại cục làm trọng mà ngậm bồ hòn làm ngọt. Thật ra với địa vị hiện nay của Bác Sâm ở trong giới kinh doanh, người nào gặp bọn họ mà không phải cúi chào chứ!

Tập đoàn Bảo Lai thì thế nào? Chỉ có thể nói ngày hôm nay Bác Sâm bọn họ có chuyện muốn nhờ Hắc Viêm Long hắn thôi, nếu như thay đổi thì cần gì để ý yêu cầu của tập đoàn Bảo Lai nữa?

“Tôi hiểu rồi. Anh Long Diệp, anh yên tâm đi, tôi sẽ có cơ hội hành động thôi!” 

“Ừ.” Dứt lời bọn họ cùng lúc đẩy cánh cửa đang đóng chặt ra.

Nhưng cảnh tượng trong biệt thự lại khiến bọn họ sợ ngây người...

Chỉ thấy trong đại sảnh hoa lệ có rất nhiều đàn ông và phụ nữ, còn có cả âm nhạc tươi đẹp. Không cần hỏi cũng biết nơi này mở yến hội rồi. 

Long Diệp và Dao Dao liếc nhau một cái, trong lúc đó hai người thở phào nhẹ nhõm, nếu ở đây đang mở yến tiệc, nhiều người như vậy bọn họ còn căng thẳng cái gì chứ? Xem ra là bọn họ suy nghĩ nhiều rồi.

“Tổng giám đốc Long!” Lúc này, trong đám người có một người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám tro đi tới.

Hắn có màu da bánh mật phảng phất sự khỏe mạnh như ánh mặt trời lóng lánh, hai hàng lông mày sáng như dao nhưng có thần, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm đen như mực có vẻ thâm sâu khó dò, lông mi dài như cánh chim, trong con ngươi mang vẻ sắc bén. Mũi thẳng anh tuấn, môi mỏng hơi nhạt màu, môi dưới khẽ mím, mơ hồ bộc lộ tính cách ngạo mạn của hắn, khiến người ta cảm nhận được cảm giác bị áp bức trước nay chưa từng có. 

Người đàn ông này là...

Trong lúc Dao Dao đang tò mò, Long Diệp bên cạnh đã nói nhỏ: “Cậu ta chính là Hắc Viêm Long.”

Uầy... 

Người đàn ông này xem bộ dạng cũng chỉ chừng hai mươi, cũng không lớn hơn Phong Thần Dật bao nhiêu, hắn... hắn lại chính là chủ tịch tập đoàn Bảo Lai nhưng dáng dấp sao lại đẹp trai như thế chứ!

“Hắc tổng!” Long Diệp cười mê người, tiến nhanh tới trước bắt tay với Hắc Viêm Long: “Ây da, cậu mở yến hội cũng không nói trước với tôi, cậu xem tôi mặc đồ thường tới thất lễ biết bao nhiêu.”

“Tổng giám đốc Long, cậu có thể tới đây tôi đã rất vui rồi, cần nhiều lễ tiết như vậy làm gì chứ?” Hắc Viêm Long lễ phép cười, đôi mắt đen như mực chậm rãi nhìn về phía Dao Dao. 

Cô khẩn trương nuốt nước bọt, luôn cảm thấy người đàn ông này là một người ngạo mạn, hung bạo, rất là đáng sợ.

“Đến đây, Lạc luật sư.” Long Diệp cảm giác được ánh mắt Hắc Viêm Long nhìn Dao Dao, ngầm hiểu gọi cô tới.

“Thịch thịch thịch.” Tuy là tim đang đập rất khẩn trương nhưng bề ngoài Dao Dao nhìn rất thản nhiên, mỉm cười đi đến, gật đầu chào Hắc Viêm Long: “Hắc tổng, chào ngài.” 

“Hắc tổng, vị này là luật sư đại diện cho Ngự tổng chúng tôi.”

“À?” Đôi mắt màu mực của Hắc Viêm Long lóe lên, ngả ngớn nhìn Dao Dao: “Tôi còn tưởng luật sư đại diện cho Ngự tổng là người ba đầu sáu tay cơ, ai ngờ chỉ là một cô bé. Ngự tổng để cô bé này làm luật sư không phải quá bất cẩn sao?”

Từ trong giọng nói của Hắc Viêm Long không khó để nghe ra sự mỉa mai đối với Dao Dao, điều này khiến Long Diệp bỏ đi ý nghĩ Hắc Viêm Long có ý đồ bất chính với Dao Dao nhưng... chuyện chế giễu Dao Dao, Long Diệp không nhịn được. “Ai! Hắc tổng, cô bé này mặc dù tuổi nhỏ nhưng bản lĩnh rất được!” 

“Thật không? À...” Hắc Viêm Long khinh thường cười một cái, đôi mắt màu mực nhìn Long Diệp: “Tổng giám đốc Long, đến đây, tôi giới thiệu cậu với mấy người bạn!”

“Được.” Long Diệp mỉm cười gật đầu, nắm lấy thời cơ vội nói nhỏ vào tai Dao Dao: “Ở đây chờ tôi.”

“Ừ.” Cô mỉm cười, nhìn Long Diệp và Hắc Viêm Long rời đi. 

Kì lạ thật, chẳng lẽ Hắc Viêm Long gọi cô tới chỉ để nhìn xem luật sư của Ngự Ngạo Thiên là ai sao? Nếu thật như thế thì Hắc Viêm Long không phải có chút vô vị à?

Dao Dao bất đắc dĩ lắc đầu, cô tuyệt đối không chú ý đến lời nói kia của Hắc Viêm Long dù sao thực lực và bề ngoài không liên quan với nhau.

“Nhanh lên! Hắc tổng ở bên kia kìa. Đi thôi, chúng ta qua đó chào hỏi anh ta.” 

“Thôi đi, cho dù cậu trò chuyện với anh ta cả ngày trời cũng không được cái gì cả, cậu còn không biết tính cách của Hắc Viêm Long à? Trong mắt anh ta phụ nữ xinh đẹp cũng không bằng một cái rắm. Chẳng bằng cậu nhớ người đàn ông bên cạnh Hắc tổng kia kìa.”

“Người đó là?”

“Tổng giám đốc của tập đoàn Bác Sâm, Long Diệp! Giá trị con người xa xỉ, bề ngoài bất phân cao thấp với Hắc tổng.” 

“Uầy...”

Nghe hai cô gái bên cạnh xì xào bàn tán, Dao Dao lẳng lặng đứng đó một mình bất đắc dĩ bĩu môi.

Thật ra nhóm người đến các buổi yến hội của xã hội thượng lưu này căn bản là một vài thiên kim tiểu thư biết khiêu vũ mơ mộng được gả vào danh môn mà thôi, con mồi trong mắt bọn họ là những người đàn ông độc thân giàu có. 

“Tiểu thư, cô có phải là con gái của Trương tiên sinh ông vua của ngành hậu cần không?” Bỗng một người đàn ông khéo léo đi tới bên cạnh Dao Dao.

Cô đột nhiên nghĩ tới, giống như nhóm người kia, yến hội là nơi mà vài người đàn ông thành công tìm kiếm “cộng sự”.

Tuy nói đàn ông có tiền không thiếu phụ nữ nhưng bọn họ sẽ không dùng tiền kiếm mỹ nữ bởi vì không vui vẻ mấy. Mà nơi này là điều kiện tốt nhất để họ tìm con mồi, tìm được một “cộng sự” thích hợp nói ra cũng có chút thể diện. 

Đây là quy tắc xã giao ngầm trong giới xã hội thượng lưu. Sở dĩ Dao Dao biết nhiều như vậy là lúc trước tham gia yến hội Phong Thần Dật nói cho cô biết.

“Ha ha, tiên sinh, ngài nhận nhầm người rồi.”

“Ồ. Vậy sao, vậy không biết tôi có vinh hạnh được kết bạn với tiểu thư cô hay không?” 

Hầy... lại nữa rồi, phương thức bắt chuyện của xã hội thượng lưu vẫn cũ rích như vậy. Dao Dao âm thầm đảo mắt trong lòng, đang nghĩ nên từ chối người đàn ông này thế nào.

Đúng lúc này, Hắc Viêm Long cầm một ly rượu đỏ chậm rãi đi đến bên cạnh bọn họ: “Quầy rầy các người sao?”

“Hắc tổng! Không quấy rầy, không quấy rầy.” Người đàn ông cung kính lắc đầu. 

Hắc Viêm Long nhẹ nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nói: “Bây giờ tôi muốn một mình trò chuyện với vị tiểu thư này.”