Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 243: Cùng nhau ngủ trưa




Có thể nhìn ra được, Ngự Ngạo Thiên sắp xếp cho cô nhiều nơi ở hoa lệ như vậy nhưng cô thích nhất vẫn là ngôi nhà vừa ấm áp lại yên tĩnh này.

Dĩ nhiên, nơi này... cũng là chỗ ở mà Ngự Ngạo Thiên thích nhất!

Nhìn bóng dáng cô đang đi về phía trước, Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ cười một tiếng, thật ra với tính Ly cường bạo của hắn, muốn ép buộc cô ở lại nơi này còn không đơn giản sao? Cần gì phải giải thích với cô, bảo đảm cái gì chứ? Có thể lần này, hắn hi vọng cô có thể thật sự vui vẻ ở lại ngôi nhà mà hắn yêu thích nhất. 

“Bảo bối, đến đây, cùng anh ngủ trưa, thức dậy anh đưa em đi ăn cơm tối.”

“Em không muốn! Anh ngủ một mình đi, em không buồn ngủ.” Cô ngồi yên ở trên ghế sa lon giống như khối xi măng.

Lông mày của Ngự Ngạo Thiên hơi nhíu lại, ôm ngang cô lên, bước tới phòng ngủ. 

“Em không muốn ngủ. Anh thả em xuống mau!”

Hắn ngang ngược ném cô lên giường, cô vừa muốn ngồi dậy liền bị hắn mạnh mẽ áp cơ thể cô lại. Cánh tay vững vàng vòng qua eo cô làm cô không Ly nào nhúc nhích được.

Tên đàn ông khốn kiếp, nếu như có cơ hội, cô cũng muốn cho hắn nếm thử cảm giác bị áp bức không thể chịu nổi như thế này! 

Cô mở to mắt nhìn trần nhà. Chỉ chốc lát sau, bên tai đã vang lên tiếng hô hấp có chút nặng nề của người đàn ông.

Mới như vậy hắn đã ngủ rồi sao?

Dao Dao nghiêng người qua, chăm chú quan sát gương mặt lúc ngủ của Ngự Ngạo Thiên, sống mũi hắn cao cao, đôi môi không quá dày cũng không quá mỏng, cho dù là camera 360° gì đó cũng không có gì để bắt bẻ được khuôn mặt anh tuấn cùng làn ra trắng nõn này, vẻ đẹp trai như vậy thật hiếm thấy. Lại thêm hắn có khí chất trầm ổn, cùng với sự cao quý vốn có, cô thật tò mò về ngoại hình của ba mẹ hắn, làm sao có thể sinh ra một người con trai hoàn mỹ như vậy? 

Đúng rồi!

Ba mẹ? Cho đến bây giờ, cô chỉ biết hắn có người em trai tên là Kỳ Liên Ngạo Vân, chưa từng nghe hắn nói về ba mẹ mình, thật kỳ lạ, nếu như họ đã qua đời, trong nhà đáng ra cũng phải có vài tấm hình của họ chứ?

Bối cảnh gia đình của Ngự Ngạo Thiên thật đúng là thần bí, giống như con người hắn vậy, một giây trước có thể bầu trời còn rất quang đãng, một giây sau đã thấy mây đen giăng kín. Quả thật là người đàn ông khiến cô sợ hãi. 

Thân thể nhỏ nhắn nhích lại gần Ngự Ngạo Thiên, đôi mắt long lanh to tròn chăm chú quan sát hai bên lông mày đang nhíu chặt của hắn. A, người đàn ông này đến cả lúc ngủ cũng giữ trạng thái đề phòng như vậy sao? Thật đúng là khổ cực, lông mày nhăn lại như vậy, thật muốn để nó giãn ra một chút.

Dao Dao nhẹ nhàng vuốt vuốt lên hai bên lông mày đang nhíu chặt của hắn, cô hít mũi một cái... thật là thơm, hắn dùng dầu gội đầu gì mà lại thơm như vậy, mái tóc đen sẫm cũng rất mượt.

Hừ, ông trời thật sự không công bằng, hắn không những đẹp trai, đến cả mái tóc cũng đẹp như vậy. Thật khiến người khác ghen tỵ. 

Con ngươi cô khẽ động: “Hà hà.”

Khóe miệng cô cong lên một nụ cười quỷ dị, thật cẩn thận bỏ cánh tay của Ngự Ngạo Thiên đang ôm hông mình ra, tháo chiếc cột tóc trên đầu mình xuống. Hừ, ai bảo người đàn ông này bá đạo như vậy! Ai bảo anh bá đạo! Ai bảo anh vô lý!

“Dinh dong dinh ding.” Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa chói tai. 

Ngự Ngạo Thiên chợt mở mắt ra, đập vào mắt hắn đầu tiên là khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc của Dao Dao: “Hừ hừ, ai vậy, ồn ào quá!”

Mắt cô vẫn nhắm chặt nhưng luôn miệng lẩm bẩm.

Còn nói không buồn ngủ, không nghĩ tới cô gái này con ngủ say hơn cả hắn! Ngự Ngạo Thiên ngồi dậy, chậm rãi đi mở cửa... 

Đứng ngoài cửa là đám người Hàn Ly Thương và Long Kỳ.

“Ngạo Thiên, khi nào cậu...” Khi Hàn Ly Thương vừa nói được một nửa, gương mặt lạnh lùng chợt ngây ra.

Ba người còn lại mím môi, cô gắng nhịn cười, xoay mặt qua chỗ khác. 

Lập tức Ngự Ngạo Thiên cũng cảm giác được có gì không được bình thường, xoay người chạy vào bên trong phòng vệ sinh.

Trước gương là một khuôn mặt tuấn mỹ dường như không thể bắt bẻ được, thế nhưng trên đầu một chỏm tóc nho nhỏ bị dây buộc dựng đứng lên, trông dáng vẻ rất buồn cười.

“Tiểu nha đầu đáng chết!” Ngự Ngạo Thiên lập tức kéo sợ dây buộc xuống, tức giận cắn răng. 

“Ha ha ha ha.”

Bốn người đứng ở ngoài phòng vệ sinh nhìn lén hắn, ngoại trừ Hàn Ly Thương, ba người còn lại ôm bụng không ngừng cười.

Sắc mặt Ngự Ngạo Thiên lúc xanh lúc đỏ vì mặt mũi hắn chỉ có thể giả bộ như không có chuyện gì: “Tìm tôi có chuyện gì?” 

“Là như vầy Ngạo Thiên, luật sư luôn phụ trách việc tranh cử nghị viên chính trị của cậu đột nhiên ra đi không một lý do, đồng thời cả gia đình hắn cũng đã bay sang Nam Phi, tôi định tới Nam Phi đem bọn họ về nhưng chính phủ Nam Phi đã tiến hành bảo vệ cả gia đình hắn.”

“Cái gì?”

Chân mày Ngự Ngạo Thiên nhíu chặt, con ngươi thâm trầm xoẹt qua một tia lạnh lùng: “Xem ra lão già Tông Khánh Thụy kia đã bắt đầu chú ý tới tôi.” 

“Không thể nào! Cậu đã giấu kín tất cả tốt như vậy, ông ta không có lý do gì có thể biết được thân phận thật của cậu chứ?” Hàn Ly Thương vừa nói vừa cùng Long Diệp nhìn nhau một cái.

Sắc mặt Ngự Ngạo Thiên rất bình tĩnh, chậm rãi ngồi lên ghế sa lon: “Tổng thống Nam Phi và Tông Khánh Thụy có quan hệ không bình thường, ở Bắc Âu ông ta cũng có một số quốc gia liên kết. Nếu tên luật sư có thể được chánh phủ Nam Phi bảo vệ, nhất định là chủ ý của Tông Khánh Thụy!”

“Vậy làm sao bây giờ? Còn nửa tháng nữa là diễn ra cuộc bầu cử chính trị, tạm thời nếu muốn tìm luật sư phụ trách cũng chưa chắc tin được. Nếu như Tông Khánh Thụy thật sự đã để ý đến cậu, còn tiếp tục trì hoãn, ông ta sẽ càng biết được nhiều hơn. Nếu năm nay không tham gia tranh cử, chờ đến sang năm e là đã muộn.” 

Về điểm này, Ngự Ngạo Thiên rất rõ ràng, hai năm trước hắn từ Nhật Bản mạnh mẽ quay về nước thu mua Bác Sâm, đẩy nhanh sự phát triển của Bác Sâm chính là vì lấy tốc độ phát triển thần tốc này để củng cố địa vị và chỗ đứng của bản thân trong cuộc bầu cử chính trị. Có thể nói, mục tiêu của hắn vẫn luôn là chính trị. “Không có biện pháp, cho dù không thể tin tưởng nhưng vẫn phải tìm luật sư giúp tôi thu xếp hết những thứ này. Dẫu sao, trong chúng ta, ai cũng không có địa vị trong lĩnh vực này.”

“Được.” Hàn Ly Thương lạnh lùng gật đầu một cái.

Long Diệp ở bên cạnh lập tức mở miệng: “Ngạo Thiên, Tiểu La Li...” 

“Haiz!” Sắc mặt Ngự Ngạo Thiên căng thẳng, đưa tay chỉ phía phòng ngủ.

Long Diệp lập tức kịp phản ứng, dùng khẩu hình miệng hỏi một câu: “Cô ấy đang ở đây?”

Ngự Ngạo Thiên im lặng gật đầu. 

“Vậy thì, chúng tôi không còn việc gì nữa, đi trước.” Long Diệp cố ý cao giọng nói.

Ngự Ngạo Thiên ở bên cạnh khẽ nhíu mày, hắn biết rõ anh mình muốn báo cáo chuyện gì, vừa nghĩ tới Dao Dao ở trong phòng, trong lòng hắn liền có cảm giác áy náy không nói ra được. Hắn rất muốn biết ban đầu nói cho Dao Dao biết việc khu biệt thự xảy ra hỏa hoạn kia, rốt cuộc là đúng hay sai.

“Ngạo Thiên.” 

Khi bọn họ ra đến cửa, Hàn Ly Thương đột nhiên dừng lại, hắn yên lặng hồi lâu, con ngươi lạnh như băng quét lên mái tóc của Ngự Ngạo Thiên: “Là cậu cố ý để tiểu nha đầu kia buộc lên hay là cô ấy nhân lúc cậu ngủ lén lút buộc lên?”