“Có điều, mọi người nói Tiểu La Li thì thầm với Lôi lão đại cái gì đó, mới khiến cho Lôi lão đại ngay cả chạm vào người cô cũng không dám thì sao?” Long Diệp đầu óc mơ hồ liếc nhìn đám người của Hàn Ly Thương.
Bọn họ nhao nhao với tư thế lắc đầu. Xem ra đáp án chỉ có mình Dao Dao biết rồi.
Ánh mắt thùy mị nhìn Ngự Ngạo Thiên ở bên cạnh, hắn bắt đầu ôm lấy bờ vai của hắn:
“Ngạo Thiên, lần này có vẻ như...cuối cùng cũng tìm được một người phụ nữ đáng tin cậy phải không.”
“Ngạo Thiên, con tiện nhân kia đã bán đứng anh, cô ta bán đứng anh đó, cô ta muốn tôi kéo dài thời gian để đợi anh tới, như vậy chúng tôi mới có thể được cứu, có thể như vậy sẽ khiến anh bị thương đó, tôi không đồng ý với cách làm của cô ta, mới rơi vào kết cục như thế này!”
Ly Mỹ Vân một mực chỉ trích Dao Dao không đúng, có thể cô không biết rằng điều Ngự Ngạo Thiên muốn chính là nữ nhân của mình có thể biết cách chiến đấu sống còn.
Hắn là đàn ông, rõ ràng thân là chức trách của một người đàn ông, có thể bất chính mà làm điều xằng bậy, tất cả nữ nhân của hắn sẽ trở thành đối tượng để uy hiếp, đến lúc đó cho dù hắn là thần Đại La cũng không có cách nào để cứu nữ nhân của chính mình, chỉ có thể hy vọng nữ nhân này có thể tự bảo vệ mình trong thời gian ngắn. Ít nhất Dao Dao đã làm được rồi! Đương nhiên, càng đáng sợ hơn là cô ấy vẫn còn thể toàn vẹn mà đi ra.
“Dao Dao!” Bỗng nhiên, Long Kỳ xao động chỉ ra ngoài cửa sổ xe.
Mọi người nhanh chóng nhìn ra, chỉ thấy, ngồi bên cạnh ruộng lúa là hình bóng của một cô gái xinh xắn.
“Dừng xe! Nhanh dừng xe.” Long Kỳ vội vàng nói, xe dừng lại. Hắn rất nhanh mở cửa xe đi xuống.
“Ngươi đi đâu thế?” Long Diệp thấy vậy liền vội vàng kéo cánh tay em trai lại.
“Đi tìm Dao Dao đó.”
Tình huống này là gì vậy? Long Diệp nhíu mày, vô thức liếc mắt Ngự Ngạo Thiên bên cạnh:
“Ở đây như thế nào cũng không đến lượt ngươi đi tìm cô ấy, yên lặng ngồi trong xe cho tôi!”
“Cắt!” Long Kỳ nhìn với ánh mắt không cam lòng...
Bên cánh đồng vàng ươm, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc của Dao Dao, trong tay cô cầm một cây sâu róm đung đưa nhẹ nhàng, nước mắt trong khóe mắt dường như chưa bao giờ khô.
Từ khi rời khỏi cái nhà kho màu xanh đầy mùi rỉ đồng thì cô cứ khóc, cứ khóc, vừa mới bình tâm thì trong lòng lại đau đớn.
Nhưng mà điều đáng buồn cười là, cô lại không biết vì sao mình lại khóc, vì Ly Mỹ Vân? Vì bản thân? Cho dù là như thế nào, cô có thể khẳng định cô bây giờ đang bị Ngự Ngạo Thiên thay đổi.
Nhưng vì cái gì, thời khắc bản thân tàn nhẫn với Ly Mỹ Vân, trong lòng lại đau đớn như vậy.
Tại vì sao! Tại sao mọi thứ lại thay đổi theo cách này, tất cả mọi người đều bình yên không được sao?
Bắt đầu, tay dùng sức ném nhánh cỏ sâu róm đi, cô oán hận siết chặt nắm đấm của mình.
Đúng lúc này, Ngự Ngạo Thiên yên lặng không tiếng động ngồi bên cạnh cô...
Quay đầu, nhìn gương mặt điển trai kia, Dao Dao lại lần nữa nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Ly Mỹ Vân, thế nào rồi?”
“Cô ta không sao, lúc tôi tới tôi đã cứu cô ta. Tôi đã bảo người thu xếp ổn thỏa cho cô ấy.”
Sau khi nghe những lời này, Ngự Ngạo Thiên nhìn thấy rõ ràng Dao Dao thở dài một tiếng. Có vẻ như lời nói dối của anh ấy là chính xác.
Nhưng điều đáng buồn cười là, vẫn luôn hy vọng Dao Dao có thể nhìn thấy hắn trong cái xã hội đen tối này, vào lúc này mà lại vì cô ấy mà sắp xếp một thế giới đầy giả tạo.
“Quả thực, lần này là tôi đã hại Ly Mỹ Vân.”
“Anh biết.”
“Anh biết?” Dao Dao nhìn hắn với vẻ mặt nghi ngờ:
“Vậy anh tại sao... tại sao không nói tôi? Không mắng tôi? Anh lẽ nào không hiểu, là tôi đã hại cô ấy. Tôi khiến cho bạn gái của anh bị hại rồi mà tôi... chỉ là tình thân của anh mà thôi!”
“Thế thì sao?”
Thế thì sao? Ngự Ngạo Thiên có thể ung dung nói như vậy sao?
“Nếu anh nói không yêu Ly Mỹ Vân, tại sao lại ở bên cô ấy!? Tại vì sao!” Dao Dao nắm chặt nắm đấm tuyệt vọng đấm vào ngực của Ngự Ngạo Thiên.
Bỗng nhiên, hắn nắm lấy cổ tay cô: “Vì sao tôi lại ở bên cạnh cô ấy, em không biết sao?”
Bởi vì cô biết, nhưng... không muốn đối mặt với nó, điều này đối với Ly Mỹ Vân mà nói thật quá tàn nhẫn rồi. “Ngự Ngạo Thiên, tôi có thể bảo vệ tốt bản thân mình. Vì vậy...”
“Vì vậy?” Ánh mắt sâu thẳm hiện lên một vẻ u ám.
Cô dùng sức cắn môi dưới: “Vì vậy, anh không cần tìm lá chắn để bảo vệ tôi!”
“Vậy ý của em, chính là tôi đã uổng công vô ích?”
Ngước mắt lên nhìn, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng, Ngự Ngạo Thiên hẳn là tức giận rồi sao?
“Thú thực mình nên xin lỗi và cảm ơn anh ấy không phải sao?”
Lúc ở quán bowling, lúc ở phòng làm việc của giáo sư chính mình đã buông thả như vậy, oan uổng cho anh ấy. Có thể...
Cô thà rằng không biết toàn bộ chân tướng, thà rằng vẫn hận Ngự Ngạo Thiên đến chết đi! Bởi vì cô đã chấp nhận thân phận tình nhân thấp kém này, càng chấp nhận không muốn ở chung với Ngự Ngạo Thiên. Cô thật sự hy vọng sẽ không phá vỡ tất cả những điều này bây giờ. Nhưng...
Cái này dường như thấp thoáng đã thay đổi, là... như vậy sao?
Không thể nào! Không thể nào! Ngự Ngạo Thiên là người đàn ông không lợi dụng tình cảm của cô!
“Ngự Ngạo Thiên, nếu như sau này... Anh gặp người con gái khác thì bỏ rơi tôi, đúng không? Tôi thật sự không muốn giống như bây giờ... như vậy rồi.”
Nước mắt chứa trong khóe mắt rơi xuống, cô thực sự chịu đựng thận phận tình nhân này đủ rồi và cũng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện muốn được chính thức, cũng không hy vọng chuyển sang chính thức.
Bỗng nhiên, cô cảm nhận được rõ ràng Ngự Ngạo Thiên dùng sức nắm lấy tay mình, cô cắn môi dưới, không dám lên tiếng, thậm chí giây phút này không dám nhìn thẳng vào vẻ mặt của Ngự Ngạo Thiên.
Bởi vì cô sợ, cô sợ mình sẽ thấy những thứ cô không nên nhìn thấy từ đôi mắt của hắn.
“Bảo bối, trước khi hợp đồng chưa kết thúc, tôi sẽ không buông em ra, cho dù tôi có thích người khác, em cũng phải ở bên cạnh tôi!”
Bên tai, truyền tới giọng của ác ma, cô nhíu mày đau khổ, không hiểu tại sao Ngự Ngạo Thiên lại tự hành hạ chính mình như vậy? Điều này đối với hắn có lợi gì sao?
“Có điều, ít nhất trong một thời gian ngắn tôi sẽ không gặp người phụ nữ khác.”
Nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự vui vẻ hàm chứa trong ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên, trên mặt cô khó che giấu được sự kích động, trong thời gian ngắn là bao lâu? Ba tháng? Nửa năm? Hay là một năm? Cho dù như thế nào, “Cái gọi là” trong thời gian ngắn này cô không cần phải sống trong đau khổ rồi. “Cảm ơn... A.”
Không đợi Dao Dao kịp phản ứng, hắn mở miệng và giữ hai môi, nuốt những lời chưa nói xong của cô.
Chỉ vì, Ngự Ngạo Thiên thực sự không muốn nghe cô nói những lời cảm ơn này! Cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cô vì những thứ thế này.
Có lẽ, cô không nên nói câu đó. “Nếu như sau này, anh gặp người phụ nữ anh thích thì bỏ rơi tôi, được không?” Hắn thực sự sẽ đồng ý sẽ không đi tìm người phụ nữ khác!
Những lời này đối với hắn mà nói thật quá mỉa mai rồi!
Rõ ràng bên cạnh có rất nhiều người phụ nữ bị bỏ rơi nhưng trước mắt cô gái nhỏ này lại không muốn để cô rời đi. Hắn càng muốn giữ chặt cô, cô lại càng dùng hết sức lực để chạy trốn, do đó từ từ, từ từ, biến thành hắn đang liều mạng để đuổi kịp, cô đang liều mạng để chạy trốn. Loại cảm giác này...
Quả thật là khiến người khác chán ghét!